Saturday, April 11, 2009

Những Chùm Khế Tuổi Thơ

301
Nhng Chùm Khế Tui Thơ

… Nơi em về ngày vui không em ,
nơi em về trời xanh không em … ? ( TCS)


Ông Bạn Lớn của em,
Cảm ơn Ông đã ân cần hỏi han, làm cho em chạnh lòng rưng rưng ...
Trên lối em về chiều nay nắng vàng , gió trong, và mây rất xanh . Những hàng cây chạy lùi đưa em về quá khứ . Em chợt nhận ra rằng cỏ cây , nắng gió , trời xanh vẫn luôn bầu bạn cùng em qua biết bao ngày tháng .
Em có may mắn được sinh ra và lớn lên trong những ngôi nhà có vườn rộng , bốn mùa xanh mát bóng cây . Từ ngôi nhà ở Đống Đa cho đến khu vườn ở Đường Số 3 ( 1965) tức Nhị Hà đổi tên những năm về sau, em luôn luôn được đẫm mình trong biết bao hương hoa và bóng râm êm mát của ổi , khế, mít, nhãn, vú sữa, sứ, thông , dương, mãng cầu ... của vườn nhà !

Con bé đen nhẻm tóc demi garcon khét mùi nắng gió biển là em thuở ấy chả khác nào một tomboy chính hiệu, suốt ngày rong ruỗi ngoài vườn leo trèo cây nhãn, cây ổi … Có lúc, thẳng trớn em men luôn lên nóc nhà , ngồi vơ vẩn ngă'm bốn phía trời mây, ngắm Đồng Bò bạt ngàn rừng núi bí ẩn, ngắm phi trường trước mặt nhà ầm ì máy bay lên xuống , không biết có phải nhờ thế mà tâm hồn em sớm mỏng manh nhạy cảm với thiên nhiên phong cảnh .
Em không chỉ có leo cây, leo nóc nhà, em còn lê la những buổi trưa hè, thống lĩnh hai đứa em trai và dăm đứa bạn hàng xóm chia phe đánh nhau , chơi dích hình, đá dế, thả diều, đào trùm bắt sâu nhát bọn con gái ... Mèn! có trò nào mà em không tham gia hết mình, sôi nổi như những trò chơi thuở nhỏ ! (Giá đây đổi phận làm trai được , thì sự anh hùng há bấy nhiêu , Ông ạ ! )

Những ngày tháng ấy, khi các chị còn bé, những đêm hè thanh mát cả nhà vẫn đem ghế bố ra sân, em được gối đầu trên tay mẹ , ngắm những vì sao xa tít trong tiếng hát êm êm của mẹ , của các chị … " Suối mơ bên giòng thu vắng ...".... " Thiên thai ... ánh trăng xanh mơ tan thành suối trần gian "... em tin rằng thiên thai chắc cũng chỉ đẹp như khu vườn trong ánh trăng thơ ấu cúa em đến như vậy là cùng! Đêm nào nghe đến đoạn Lưu Nguyễn lạc bước trần gian, rồi quay về tìm đào nguyên, đào nguyên nơi đâu ... thì em - con bé con 5,6 tuổi cũng khóc sụt sùi cảm thương cho hai chàng Lưu Nguyễn đi lạc. Em tưởng tượng phải xa cha mẹ , xa các chị em phải buồn khổ lắm, dẫu có được tặng đào tiên ngon hơn cả trái cây vườn nhà ! Và em thiếp ngủ trong cánh tay của mẹ , trong vườn khuya trăng chiếu , trong tình yêu thương gia đình, chiếc nôi vững chắc cho em an nhiên hoc hành vui sống .

Em còn nhớ có một lần cô giáo lớp 2, lớp 3 gì đó , ra đề luận tả 1 loại cây trái mà em yêu thích ! Trong khi các bạn cắn bút suy nghĩ thì em miệt mài phóng tay tả 1 mạch cây khế trên 8 trang giấy hoc trò . Em thich cây khế, bởi vì những trái chín mọng chua lè của nó đã ươm cho em giấc mơ là sẽ có 1 ngày , em sẽ được gặp chim Phượng Hoàng ăn khế trả vàng, để em có thể may túi ba gang mà đựng! Dĩ nhiên, em nhủ lòng em sẽ không dám tham lam may túi ... mười gang để khỏi bị lăn tòm xuống biến, - bài hoc đạo đức căn bản nhất em tự răn mình - chớ có tham lam mà ... thiệt mạng! (Và cả 1 bài học đạo đức khác : Lấy của người thì phải trả lại cái gì đó, với giá trị cao hơn ! Loài chim Phượng Hoàng cổ tích thật có nghĩa, phải không Ông ?)

( ăn khế trả vàng cho tui nghen )
Bài luận văn dĩ nhiên là không đạt được điểm cao nhất bởi vì em đã miên man đi lạc đề tài qua chuyện kinh doanh vàng từ cây khế, nhưng được cô giáo khen an ủi là ... giàu trí tưởng tượng ( mơ mộng ???) - nếu là ngày nay chắc sẽ được phê thêm :” có óc kinh doanh kinh tế thị trường nhờ … khế !“ - Thế đấy, chưa giàu vàng , nhưng tạm thời giàu trí tưởng tượng thì sẽ ... có vàng mấy hồi, cả túi ba gang ấy chứ!

Chim ơi ăn khế hong ?

Dầu không được điểm cao nhờ tả cây khế của mình, em vẫn yêu người bạn thầm lặng ấy !
Buổi trưa hè , em trốn ngủ trưa ra hái khế chơi bán đồ hàng, chơi giả ăn thiệt, những trái khế vàng mọng chua lét!
Có điều phải nói là em chưa hề có thể leo trèo được cây khế, bởi, giống khế thân thẳng , suông, ít nhánh đâm ngang như ổi, vú sữa .... để có thể leo hái, hoặc tuy có nhánh ngang nhưng những nhánh phụ mang trái chín đều mỏng manh, khó chịu được sức nặng dù là sức của em lúc đó . Không ít lần những chiếc dép em còn dính tòng teng trên lùm lá vi` phương cách có thể hái trái là khèo bằng cây sào dài có đầu móc hoặc chọi ... dép, chọi đá.
Khế không chỉ có ở vườn em mà hầu như nhà quê nào cũng có . Nhà nội ở Ninh Hoà có hai cây bên bờ giếng, và hai cây trên phần đất nội mua lập quán tạp hoá ! Cây nào cũng cho trái vàng óng , nhưng chua lè, và cao ngất nghểu, không có chút chạc cây làm bàn đạp leo trèo ! Những trưa hè rong chơi quê nội, em thường ru giấc trưa trong cái võng giăng giữa hai cây khế . Tại đây, nhân tài thơ thẩn là em cho ra đời hai câu lục bát đầu tiên tự thuở còn tắm mưa :" Trưa nay nằm dưới gốc cây , buồn nghe khế rụng hồn bay lên trời "!(??! )
Khế còn hiên diện trong mâm cơm nhà em , góp phần làm tươi mát dĩa rau sống ăn với thịt luộc , mắm nêm, chuối chát, khế chua. Khế là bát canh nóng mùa lụt , hay đơn giản hơn, là món chính nhũng ngày mưa bão chỉ có mắm chưng ăn với khế ! Trong em, những trái khế ngày xưa còn đưa mãi dịch vị mỗi lần được nhắc đến!

Em lớn lên cùng đám cây cối trong vườn . Em trưởng thành trong giông bão của xã hội ! Em đi xa nhà làm việc , nhưng mỗi dịp về nhà là một dịp cho tâm hồn em được tắm mát, tái sinh trong tình yêu thương cúa gia đình, của vườn cây quen thuộc ! Như Scarlett có Tara để trở về sau những thất bát cuộc đời , em có vườn nhà để em trở về dù chỉ để có một đêm nằm giữa vườn , tĩnh tâm nghe dế gáy, hít thở mùi ổi chín, mùi hoa đêm ngào ngạt , cũng đủ cho em mạnh mẽ bước tiếp một ngày mai! Ôi Tara yêu quý của em !

Năm 1986 , sau bao nhiêu lần kiện tụng ra toà , mà lý lẽ thuộc về kẻ mạnh, kẻ cầm quyền, căn nhà của em mất trắng về tay họ ! Khu vườn mênh mông cúa nhà bị triệt hạ để lấy đất cất lên vô số nhà cho cán bộ !
Em không bao giờ quên được hình ảnh hàng hàng cây cối lớn nhỏ bị chặt, chém , cưa, đốn ... ngã gục như những xác chết dân chúng trong một trận chiến, - một trận chiến mà người chết không phải là những binh lính - bởi , binh lính thì đều 1 màu quân phục và có vũ khí - trận chiến ở đây chỉ có những thường dân , trẻ già lớn bé không vũ khí , đủ màu sắc áo phơi thây chết ngổn ngang ! Những dòng nhựa cây sứ, cây khế ,trúc đào, vú sữa , cây huỳnh anh , cây mít ... dòng dòng đổ như những dòng máu trên đất nhà - và chúng em, cũng dòng dòng nước mắt , đau đớn , bất lực nhìn cảnh tàn phá !

Kể từ ngày ấy em đã ra đi . Biển thân yêu của em đã vỗ về , an ủi , đưa em an lành đi rất xa và không bao giờ trở về nữa !
Cũng như Lưu Nguyễn ngày xưa , em đã lạc tới thiên đường , không phải thiên đường XHCN , mà là thiên đường thật sự cúa lòng nhân ái ! Em cũng đã khóc rất nhiều vì nhớ cha mẹ anh chị em , bạn bè, quê hương, nhưng em không hề hối hận ! Không chỉ như Lưu Nguyễn nhận được đào tiên , em nhận đươc rất nhiều bàn tay nhân ái trợ giúp cho em an nhiên đi lại từ đầu !
Em đã đi học trở lại, đi làm và hồi sinh sức sống như cành cây đâm chồi bén rễ nơi quê hương thứ hai - quê hương dưỡng -

Một chiều khoảng đầu năm 90's, ghé siêu thị mua trái cây, tình cờ em nhìn thấy những trái khế nhập từ Thailand trong quầy trái cây - star fruit -, người bạn cũ của em ! Vui mừng, em đứng lặng rất lâu , rưng rưng áp lên má những cái khía mát lạnh của trái khế . Em mua về nhà , để đó , nhìn ngắm ! Như bà lão cưng " trái thị rớt bị bà già, bà để bà ngửi chứ bà không ăn " , em cũng để đó cho em ngậm ngùi hồi tưởng, em không ăn được vì biết chắc chắn em sẽ nghẹn ngào chua chát như vị khế ngày xưa !
Cũng từ ngày đó , cả nhà đã cùng em , cào cuốc dọn dep mảnh đất sau nhà , làm lại vườn cây ngày xưa ! Mít , ổi, xoài , vú sữa , mãng cầu ... tập làm quen dần với vùng đất mới . Khác phong thổ khí hậu nhưng có tình yêu thương chăm bón, cây cối nhiệt đới lớn dần , cao vượt quá em !

Chưa trồng được khế, nhưng em vẫn gặp người bạn xưa ngoài siêu thị thường xuyên.
Chưa gặp được chim Phượng Hoàng ăn khế trả vàng, nhưng sau những mất mát, gian nan, khốn khó, em đã được cuộc đời ban trả cho em, biết bao yêu thương, bình an, may mắn , cho em một trái tim giàu có nhân hậu , biết rung cảm với thiên nhiên, với tình người , cho em một cuộc sống an lành, yên vui! Để đêm đêm, dưới trời sao thăm thẳm và không gian ngập đầy hoa cam, hoa táo, hoa ổi trong vườn nhà , em lại có thể hát cho cháu bé nghe " ... xin đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau , xin đi từ thơ ấu ..." , cho các con học những âm điệu mượt mà của " thiên thai .... ánh trăng xanh mơ tan thành suối trần gian , có một mùa đào giòng ngày tháng chưa tàn phai một lần ... " để cho các cháu không bao giờ phải dòng dòng nước mắt xót đau, bất lực nhìn cảnh những con chim dữ ăn hại, cướp bóc khu vườn tuổi thơ , để cho các cháu có một tuổi thơ tươi sáng trên một quê hương đầy lòng nhân ái, thật sự an bình .

Comments

(13 total) Post a Comment

Cám ơn trái khế quê nhà
Để cho nỗi nhớ nở hoa bất ngờ... Trang nhỉ ?
T đang nhớ phải không , cứ cám ơn vì ta còn nhớ được nghen em .Đọc mà không dưng ngậm ngùi , người ta có thể có lại nhiều hơn những gì đã mất , nhưng những gì bị đánh cắp thì mãi mãi là nỗi tiếc thương phải không ?
Nhắm mắt cũng biết vườn địa đàng xưa của em bây giớ mất ánh trăng mơ , mất giấc mơ thời thơ ấu . Vườn xưa giờ trở thành những giá trị béo ngậy của vàng và tham vọng . May là ta còn giữ được hồn xưa và kí ức đẹp như thơ ...phải không ?
Sunday April 12, 2009 - 10:22am (ICT) Remove Comment




HỘI NGỘ



Hồ Thanh Hà





Bạn bè năm cũ về đây

Dạt dào tâm sự đong đầy niềm vui

Tay trong tay – rộn tiếng cười

Dường như muốn níu lại thời tuổi thơ



Gặp nhau cho thỏa ước mơ

Mi, tau, răng, rứa... tha hồ giọng quê

Trong ta còn lối đi về

Cùng nhau nâng chén đề huề... nhớ thương



Gởi tình về chốn quê hương

Về khung trời cũ mái trường dấu yêu

Chợ Đàng, Đông Phú, Đèo Le

Đường quê khúc khuỷu bóng tre nghiêng mình



Gặp nhau cho thỏa tâm tình

Niềm vui ở với chúng mình thật lâu

Chắp tay ta hãy nguyện cầu

Cho bao bạn đã nằm sâu dưới mồ



Hoa dâng… kính chúc thầy cô

Chung tay xây dựng cơ đồ đẹp xinh

Cạn ly chúc bạn chúng mình

Dẫu phai màu tóc hương tình không phai.



H.T.H


Sunday April 12, 2009 - 03:39pm (ICT) Remove Comment
@ chi Gió : Cám ơn chị những đồng cảm mà em muốn gởi gấm !
Đúng vậy đó chị , em vừa nhớ lại vừa khóc , vết thương chưa bao giờ lành cả theo năm tháng !
Có những đêm, trong giấc mơ, em thấy mình vừa khóc vừa đòi lại khu vườn nhà , có những giấc mơ em thấy mình trở về , dẹp tan gần chục căn hộ cán bộ ấy, để làm lại khu vườn , cãn nhà ngày xưa ...
Không biết bao giờ những giấc mơ ấy mới thật sự không còn xảy ra hàng đêm !
Tỉnh dậy, buồn, xa xót!
Thôi thì giữ ký ức của ánh trăng nơi đây !

@ Bác Hồ Thanh Hà :
Cảm ơn bài lục bát rất đẹp của bác .
Chắc đây là bài thơ bác làm cho cuộc hội ngộ bạn bè thân hữu sau bao năm xa cách hả bác ?
Kính chúc bac nhiều sức khoẻ và " dẫu phai mái tóc hương tình không phai " !
Sunday April 12, 2009 - 02:10am (PDT) Remove Comment
  • Ha
  • Offline
Yahoo làm mất tình cảm bạn bè, chị vào hoài không được, bắt chán. Sài Gòn đang mưa sớm, lâu rồi mới bắt gặp cơn mưa, cơn mưa đánh thức chị dậy và nhớ bạn!
Những ngày cũ tái hiện, chị hình dung nhiều điều.. một ký ức thật đẹp, và có những giọt nước mắt. Không hiểu sao đọc đến chỗ vườn cây thân yêu của Trang bị chặt, bị dày xéo chị ứa ra những giọt nướcmắt. Những gì thân thương của mình trong phút chốc không còn, đau lòng quá nhất là với một cô bé từng gắn bó rất nhiều.
Cám ơn vùng đất lạ đã nâng đỡ và giúp Trang trưởng thành và ngày nay vững chãi hơn trong cuộc sống. Thời gian như mũi tên bay – thoáng cái đã mấy chục năm rồi, Trang giờ ngồi nhớ lại cô bé ngày xưa, nhìn lại mình và nhớ… thế nào cũng rơi vài giọt nước mắt. Có nhiều ngừơi bỏ quê hương ra đì, có người không đến được vùng trời lạ, có ngừơi giờ đã thành đạt, vẫn có nguời vất vả nơi quê người – cuộc sống vốn như vậy, không ưu đãi hết tất cả mọi người. Thăm cả nhà, ôm Trang một sáng sớm Sài Gòn mưa! Luôn có những ngày thật bình an nhá!

(Trang copy entry này qua nhà mới mở hàng đi, để bạn bè cùng chia sẻ)
Monday April 13, 2009 - 05:14am (ICT) Remove Comment
Cảm động lắm khi đi siêu thị gặp hình ảnh trái khế ngày nào chia xẻ cùng Trang từ những tối an bình dưới ánh trăng thơ mộng trong vườn bên cạnh mẹ, rồi những tàn phá bởi những kẻ có quyền lực sau cuộc chiến và kỷ niệm tràn về với nổi niềm chua xót như vị chua của khế...
Sunday April 12, 2009 - 03:48pm (PDT) Remove Comment
Anh thấy cả nỗi niềm riêng của em trong bài viết, và nỗi buồn chung của nhiều người nữa, anh xin chia se với em niềm vui rạng rở với cây lá trong vườn và cây khế đã cho em cảm xúc tràn ngập hạnh phúc trong vườn cây quen thuộc để rồi hụt hẩng đau đớn khi người ta nhẫn tâm tàn phá sự bình yên của mãnh vườn...cảm kích câu thơ: "trưa nay nằm dưới gốc cây, buồn nghe khế rụng hồn bay lên trời" em sẽ không còn những giấy phút đẹp mộng mơ như vậy nữa.

Buồn khi bắt gặp hình ảnh thân thương của khế quê nhà thuỡ nào trong siêu thị xứ người, nhắc nhở kỷ niệm khó phai nhoà.
Sunday April 12, 2009 - 05:35pm (PDT) Remove Comment
hị Hà : Yahoo làm mình thiệt gian nan trên đường tới nhà bạn bè , vậy mà em và chị , và bạn bè cũng ráng lội mưa, dang nắng đi thăm nhau !
Em cảm ơn mối đồng cảm của chị - em cũng cay mũi, rưng rưng nước mắt khi hồi tưởng lại ngày ấy và khi viết lại những điều này ! Em vẫn thường có những giấc mơ về khu vườn cũ và mơ ước tái tạo - trở về dẹp tan cả gần chục ngôi nhà cán bộ trên đó để dựng lại tổ ấm , nhưng đó chỉ là mơ !
Nhớ lại hình ảnh chị , nhỏ bé gan góc tiễn anh lên tàu vào SG , em hiểu vì sao khi viết lại, chị vẫn còn khóc ! Ôm chị !

@ Anh Dung : Cám ơn bạn đã cảm động cùng tui! Tui đoán bạn cũng đâu cỡ tui cho n^n tui gọi vậy hong biết có pham thượng bô lão nào hong ! Bạn nhìn ra được ẩn dụ trong bài viết là tui thấy vo8i buồn nhiều lắm ! Chúc bạn vui như tui bây giờ nghen!

@ Anh Lê Hoàng : Cảm ơn anh đã cảm kích chia xẻ cùng em - Nỗi buồn khi được chia xẻ thì nó vơi đi mớt nửa rồi anh ! Em vui vì em nhận được nhiều thứ , trong đó , có tình bạn hữu xa gần, có mối giao hảo , quen biết với anh LH, những cái " được " này nhiều hơn cả túi ba gang đó anh !
Chúc anh vui khoẻ !
Monday April 13, 2009 - 04:50am (PDT) Remove Comment
em cung~ thich an khe^' cham^' muoi^' ot'
BAY^ GIO` CHI CON` NGUOI` THAN^ O VN ko ha chi ?
Wednesday April 15, 2009 - 01:08pm (CST) Remove Comment
@ongdia75 : Chị cũng thích ăn khế chấm muối ớt, chấm mắm ... ruốc ,
Quê hương cây khế của chị đã chặt rụi tan tành rồi!
Cả nhà đi hết rồi em !
Cam on em !
Wednesday April 15, 2009 - 01:27am (PDT) Remove Comment
Nhà ở đường Nhị Hà, ngày xưa nhà nào cũng rộng, con đường nhỏ, êm đềm chứ không như giờ (tuy nó vẫn còn là 1 trong những con đường yên tĩnh của NT).
Một tiếng thở rất dài!
Saturday April 18, 2009 - 05:23am (ICT) Remove Comment
Hành trình mỗi buổi sáng của chị lúc học trường Nữ nè: Từ Trần Nhật Duật, băng qua Nguyễn Tường Tam, rẽ qua Hồng bàng, quẹo lại Đống Đa, ghé nhà số 48 đón bạn, rồi mới đến trường. Con đường ấy với chị biết bao là kỷ niệm. Và chị cũng biết ngôi nhà gắn với chùm khế tuổi thơ của em rồi. Hôm nay, đọc entry này mới hiểu bao nhiêu nỗi niềm, uẩn khúc đàng sau khuôn mặt sáng trưng ấy. Một vệt khắc trong ký ức tuổi thơ khó thể xóa nhòa.

Đến bây giờ, mỗi lần đi ngang con đường ấy, chị vẫn thấy mình đang “phiêu” về những ngày xưa cũ…
Saturday April 18, 2009 - 08:48pm (PDT) Remove Comment
Vẫn còn "âm ỉ" với bài viết hay đầy cảm xúc của em nên trở lại "suy tư" chút xíu nữa.
Monday April 20, 2009 - 09:51pm (PDT) Remove Comment
@Tuyen : Có người chụp hình đường NH cho tui coi cách đây khoảng 5 năm, tui coi mà tui thở còn dài hơn bồ nữa !
" thương hải biến vi tang điền " rồi, bồ ơi !

@ chi Yến : Chi còn nhớ kỹ quá há, chị nhắc em nhớ nhớ , dạo đó ngày nào em cũng băng từ NH qua TND, qua Tran Ng Hãn ròi qua TĐ để ra Nguyen Hoàng qua bến xe SG mà đi hoc !
Đường Đ Đ thì em hong nhớ số ( vì còn nhỏ quá ) nhưng nhà đó gần Phường TL, em chỉ nhớ nhà chị L Kh. ở cuối đường Đ Đ thôi !
" toi nghiệp thằng bé nhớ thương mãi quê nhà, giàn thiên lý đã xa mãi người ơi " ... chị nhỉ ?

@ anh Lê Hoàng : Ui anh lại thèm ... trái cây để nghe lòng ngòn ngọt vị tuổi thơ hả ?
Leo tót lên cây hái cho anh ổi Cần Thơ hay mận Trung Lương đây ? ( Khế thì leo hong được !)
Wednesday April 22, 2009 - 12:15am (PDT) Remove Comment


21 comments:

  1. Mình nhớ hồi xưa,mình cũng đã từng thèm thuồng (ăn và chơi) khu vườn của nhà bạn đến như thế nào!...Mà đừng nói chi cả khu vườn thần tiên ấy, có khi chỉ một gốc cây sau hè cũng đủ nâng tâm hồn ta suốt cả cuộc đời khô cằn này.

    ReplyDelete
  2. Ừ ! Vừa viết vừa khóc đó bạn mình ! Tưởng rằng đã chìm sâu , đã yên ắng .. mà quấy động cũng đau nhức vết thương !

    ReplyDelete

  3. Quê hương là chùm khế ngọt
    cho con trèo hái mỗi ngày
    quê hương là đường đi học
    con về rợp mát hàng cây...

    Entry này cũng ngọt ngào như chùm khế quê hương ngày xưa ấy...
    Và chị cũng bỏ quên đâu đó một vài ký ức như em mà chưa có dịp tìm nhặt lại.
    Chị rất thân thiết với ngôi nhà 48-Đống Đa. Hồi ấy nhà em gần đó không?

    ReplyDelete
  4. Nếu quê hương là chùm khế ngọt thì em đã bị chặt trụi cả cây khế rồi chị !Hic
    Nhà Đống Đa của em hồi đó ( khoảng đầu thập niên 60 ) là đối diện nhà chị Bích Khuê đó , Bích Hoàng đó . ( Hồi đó em con nhỏ lắm , em không nhớ số nhà chị à, nhưng cuối đường là nhà chị L Kh )

    ReplyDelete
  5. Hình như ai cũng có một góc hồn quê để rưng rưng nhớ về.
    Cám ơn cây khế của em
    Cám ơn tấm lòng thơm thảo với khu vườn quê đã làm nên một entry đầy cảm xúc.
    Cảm ơn Trang của chị.

    ReplyDelete
  6. Cám ơn chị đã làm cho mũi em cay cay !
    Đó là giấc mơ đẹp đẽ và cũng là nỗi ám ảnh xa xót lâu lâu cứ hiện về nặng cả ngực !

    ReplyDelete
  7. Đọc bài này của Trang tả về khu vườn thật cảm động ,mình cũng đã từng cùng các bạn đùa chơi trong khu vườn đó hái những trái táo ,mãng cầu ,vú sửa...nghịch phá cười vang.Ai cũng có một khu vườn để nhớ,dù to lớn hay nhỏ bé,nhà của mình cũng có một khoảng sân rộng để leo trèo đùa giỡn ,nhưng sau 75 nó bị chặt phá tráng lên một lớp xi măng để làm sân trượt pa-tin ,nhưng ôi thôi phong trào đó được mấy bửa lụn tàn ,để lại một khoảng nợ nần cho má mình lo toan.

    ReplyDelete
  8. Ừa, khoảng vườn nhà tao là nơi cho bạn bè tha hồ nghịch đùa vui chơi , đứa nào cũng có ít nhiều kỷ niệm!
    Cái sân Patin nhà mày tao cũng nhớ mỗi trưa dắt xe vô nóng rẫy chân luôn !

    Kỷ niệm tuổi thơ đã mất thì nó buồn nhưng êm đềm , còn tuổi thơ - chùm khế, khu vuờn bị cướp thì kỷ niệm bao giờ cũng hãi hùng và đau xót !

    ReplyDelete
  9. Ha Offline Yahoo làm mất tình cảm bạn bè, chị vào hoài không được, bắt chán. Sài Gòn đang mưa sớm, lâu rồi mới bắt gặp cơn mưa, cơn mưa đánh thức chị dậy và nhớ bạn!
    Những ngày cũ tái hiện, chị hình dung nhiều điều.. một ký ức thật đẹp, và có những giọt nước mắt. Không hiểu sao đọc đến chỗ vườn cây thân yêu của Trang bị chặt, bị dày xéo chị ứa ra những giọt nướcmắt. Những gì thân thương của mình trong phút chốc không còn, đau lòng quá nhất là với một cô bé từng gắn bó rất nhiều.
    Cám ơn vùng đất lạ đã nâng đỡ và giúp Trang trưởng thành và ngày nay vững chãi hơn trong cuộc sống. Thời gian như mũi tên bay – thoáng cái đã mấy chục năm rồi, Trang giờ ngồi nhớ lại cô bé ngày xưa, nhìn lại mình và nhớ… thế nào cũng rơi vài giọt nước mắt. Có nhiều ngừơi bỏ quê hương ra đì, có người không đến được vùng trời lạ, có ngừơi giờ đã thành đạt, vẫn có nguời vất vả nơi quê người – cuộc sống vốn như vậy, không ưu đãi hết tất cả mọi người. Thăm cả nhà, ôm Trang một sáng sớm Sài Gòn mưa! Luôn có những ngày thật bình an nhá!

    (Trang copy entry này qua nhà mới mở hàng đi, để bạn bè cùng chia sẻ)


    Monday April 13, 2009 - 05:14am (ICT) Remove Comment
    Anh D… Offline Cảm động lắm khi đi siêu thị gặp hình ảnh trái khế ngày nào chia xẻ cùng Trang từ những tối an bình dưới ánh trăng thơ mộng trong vườn bên cạnh mẹ, rồi những tàn phá bởi những kẻ có quyền lực sau cuộc chiến và kỷ niệm tràn về với nổi niềm chua xót như vị chua của khế...

    Sunday April 12, 2009 - 03:48pm (PDT) Remove Comment

    ReplyDelete
  10. Above is Comment cua chi Ha` va` Anh Duong
    Copied from Y!360

    ReplyDelete
  11. copy tu*` Le Hoang 's comment ( Yahoo!360 )

    Le Ho… Offline IM Anh thấy cả nỗi niềm riêng của em trong bài viết, và nỗi buồn chung của nhiều người nữa, anh xin chia se với em niềm vui rạng rở với cây lá trong vườn và cây khế đã cho em cảm xúc tràn ngập hạnh phúc trong vườn cây quen thuộc để rồi hụt hẩng đau đớn khi người ta nhẫn tâm tàn phá sự bình yên của mãnh vườn...cảm kích câu thơ: "trưa nay nằm dưới gốc cây, buồn nghe khế rụng hồn bay lên trời" em sẽ không còn những giấy phút đẹp mộng mơ như vậy nữa.

    Buồn khi bắt gặp hình ảnh thân thương của khế quê nhà thuỡ nào trong siêu thị xứ người, nhắc nhở kỷ niệm khó phai nhoà.

    Sunday April 12, 2009 - 05:35pm (PDT) Remove Comment
    Compose a comment for this post
    Comment:

    4000 characters left.No HTML, please.

    ReplyDelete
  12. hị Hà : Yahoo làm mình thiệt gian nan trên đường tới nhà bạn bè , vậy mà em và chị , và bạn bè cũng ráng lội mưa, dang nắng đi thăm nhau !
    Em cảm ơn mối đồng cảm của chị - em cũng cay mũi, rưng rưng nước mắt khi hồi tưởng lại ngày ấy và khi viết lại những điều này ! Em vẫn thường có những giấc mơ về khu vườn cũ và mơ ước tái tạo - trở về dẹp tan cả gần chục ngôi nhà cán bộ trên đó để dựng lại tổ ấm , nhưng đó chỉ là mơ !
    Nhớ lại hình ảnh chị , nhỏ bé gan góc tiễn anh lên tàu vào SG , em hiểu vì sao khi viết lại, chị vẫn còn khóc ! Ôm chị !

    @ Anh Dung : Cám ơn bạn đã cảm động cùng tui! Tui đoán bạn cũng đâu cỡ tui cho n^n tui gọi vậy hong biết có pham thượng bô lão nào hong ! Bạn nhìn ra được ẩn dụ trong bài viết là tui thấy vo8i buồn nhiều lắm ! Chúc bạn vui như tui bây giờ nghen!

    @ Anh Lê Hoàng : Cảm ơn anh đã cảm kích chia xẻ cùng em - Nỗi buồn khi được chia xẻ thì nó vơi đi mớt nửa rồi anh ! Em vui vì em nhận được nhiều thứ , trong đó , có tình bạn hữu xa gần, có mối giao hảo , quen biết với anh LH, những cái " được " này nhiều hơn cả túi ba gang đó anh !
    Chúc anh vui khoẻ !

    ReplyDelete
  13. chị Hà : Yahoo làm mình thiệt gian nan trên đường tới nhà bạn bè , vậy mà em và chị , và bạn bè cũng ráng lội mưa, dang nắng đi thăm nhau !
    Em cảm ơn mối đồng cảm của chị - em cũng cay mũi, rưng rưng nước mắt khi hồi tưởng lại ngày ấy và khi viết lại những điều này ! Em vẫn thường có những giấc mơ về khu vườn cũ và mơ ước tái tạo - trở về dẹp tan cả gần chục ngôi nhà cán bộ trên đó để dựng lại tổ ấm , nhưng đó chỉ là mơ !
    Nhớ lại hình ảnh chị , nhỏ bé gan góc tiễn anh lên tàu vào SG , em hiểu vì sao khi viết lại, chị vẫn còn khóc ! Ôm chị !

    @ Anh Duong : Cám ơn bạn đã cảm động cùng tui! Tui đoán bạn cũng đâu cỡ tui cho n^n tui gọi vậy hong biết có pham thượng bô lão nào hong ! Bạn nhìn ra được ẩn dụ trong bài viết là tui thấy vo8i buồn nhiều lắm ! Chúc bạn vui như tui bây giờ nghen!

    @ Anh Lê Hoàng : Cảm ơn anh đã cảm kích chia xẻ cùng em - Nỗi buồn khi được chia xẻ thì nó vơi đi mớt nửa rồi anh ! Em vui vì em nhận được nhiều thứ , trong đó , có tình bạn hữu xa gần, có mối giao hảo , quen biết với anh LH, những cái " được " này nhiều hơn cả túi ba gang đó anh !
    Chúc anh vui khoẻ !

    ReplyDelete
  14. Anh thì giỏi và lanh trong chuyện chia vui, nhưng xẻ buồn cú thấy nó lóng ngóng như thế nào ấy, thành ra cứ lần khân đợi anh chị em chia xẻ hết đã. Mà những kỷ niệm xưa khi nói ra được cũng đã làm mình nhẹ nhỏm lắm rồi ( lấy kinh nghiện bản thân của anh đấy). Người ta nói kỷ niệm là chiếc nôi êm ái của tuổi già, không phân biệt là vui hay buồn. Còn có quá khứ để hồi tưởng , để buồn vui thổn thức thật là hạnh phúc. Thật buồn nếu ký ức chỉ là một vùng trắng. Càng vui hơn khi ký ức của mình còn có một số bạn bè cùng gật gù chiêm nghiệm, buồn vui theo chúng.Trang vậy là hạnh phúc lắm đấy
    Tự nhiên làm anh nhớ lại khu vườn của gia đình, khu vườn mà hồi nhỏ chiều chều phải ra ôm cái bơm lắc để ông già cầm vòi đi tưới. Sau này xây nhà lên, chặt bớt đi nhưng cũng né, ráng để lại một cây ổi sẻ và một cây khế ngọt. Phải nói chưa bao giờ anh ăn được trái ổi nào ngon như ổi nhà anh. Xá lị hả? Được cái to xác chứ dở òm. Còn cây khế thì ngọt lịm. Chà nhắc lại mà còn chảy nước miếng nè . Sau này bán nhà anh không tiếc căn nhà mà cứ tiếc cây ổi với cây khế. Làm sao những vật vô tri như thế lại thành những cột mốc để mình tìm lại kỷ niệm nhỉ?
    Mà cái dãy Lam Sơn, Nhị hà, Vân đồn hồi đó gần như nhà nào cũng vườn rộng mênh mông há. Có nghe chị Yến nhắc đế căn nhà 48 Đống đa. Chà, dám cái nhà hẹn hò của anh lắm à. Để hỏi coi.
    Viết comment muộn có lợi là đọc được nhiều comment khác. Rất vui.

    ReplyDelete
  15. Trang Q. ơi, "Tưởng rằng đã quên, nhưng tim yếu mềm
    ...
    Vì từng bước em, là từng mũi đinh cuồng điên ..."
    Mày làm bạn bè ngậm ngùi, rưng rưng và ít nhiều đớn đau khi trở về cái tuổi thần tiên, mộng mơ hay tuổi ngọc ngà bị sa lạc vào thời đồ đá "Bốn ngàn năm, ta lại là ta
    Từ trong hang đá chui ra
    Vươn vai một cái rồi ta chui vào ..."

    Già này sẽ mời mày đi dạo khu vườn nho nhỏ ngày xưa ...

    ReplyDelete
  16. Đọc thấy chua xót làm sao. Chua như khế vậy. Đó cũng là sai lầm của chế độ hồi đó- bây giờ ai cũng công nhận rồi . Được vạ thì má sưng. Nhg bây giờ Vn cũng khá hơn rồi. Đường Nhị hà bây giờ láng nhựa đẹp rồi. Mỗi khi đi qua nhà cháu dì lại ngậm ngùi. Dì và cậu Mạnh cũng đã từng ngủ ở đó rồi mà( Khi còn ở SD mà ông bà con ở NH
    Khế của dì là cây khế cảnh ngọt lắm. Trồng trước sân được cậu chăm sóc tỉa tót suốt ngày

    ReplyDelete
  17. Cám ơn đồng cảm của Dì ! Đồng cảm làm cho lòng cháu dịu lại những đau khổ nhiều lắm!
    Hãy giữ lại những kỷ niệm Nhị Hà -
    Cháu cũng nhớ cái thời SD , nhớ và thương Dì và Cau M, cùng bé Ng .
    Nhớ cái giường mùi nước tiểu trẻ sơ sinh của con bé mà cháu nằm đợi Dì đi làm về nấu cơm ăn !

    Bây giờ cháu không ăn khế được nữa Dì ạ !
    Ôm Dì 1 cái !
    Ôm kỷ niệm xa xót 1 cái !

    ReplyDelete
  18. Tự nhiên sao nhớ cái thời xa xưa vậy

    ReplyDelete
  19. ôi sao lại có sự kì ngộ thế này. Câu chuyện của tôi là kí ức tuổi thơ đã lui xa gần nửa thế ki, chuyện của em nóng hổi hơn nhiều. Hiểu em nghĩ gì và khó tha thứ thật. Au là số kiếp của một đời người sinh ra để nhìn thấy bất hạnh nhiều hơn niềm vui, và hiểu rằng đứa trẻ lọt lòng sao chúng lại khóc, mà không mỉm cười!

    ReplyDelete
  20. Tạo hóa sinh ra cây khế trên trần gian, quả thật có nhiều ý nghìa trong cuộc sống làm người hả em, hồi còn nhỏ chị thích đọc truyện cổ tích" Ăn khế trả vàng "đọc riết thuộc lòng luôn, ai cũng có tuổi thơ với cây khế , hồi đó chị còn nhỏ đâu 7, 8 tuổi trước nhà có trồng cây khế ngọt nhánh cây xà vào lang cang trên lầu, trái nào vừa hơi ướm vàng là chị hái ăn tuốt

    ReplyDelete