Saturday, April 10, 2010

April 1865 của Hoa Kỳ và April 30, 1975 của Việt Nam

Một bài viết hay về cái nhìn từ một tháng Tư dù ở cả hai không gian và thời gian khác nhau
So Sánh 2 cuộc Nội-Chiến
April 1865 của Hoa Kỳ và April 30, 1975 của Việt Nam

Lúc bấy giờ là đêm ngày 8 tháng 4 năm 1865, Đại tướng Robert Lee, thống lãnh quân đội miền Nam, cùng Ban Tham Mưu dừng chân đặt bản doanh bộ chỉ huy trong một cánh rừng gần Toà Thị Xã Appomattox, thuộc tiểu bang Virginia, sau 6 ngày liên tục đi không ngừng nghỉ hướng về dãy núi Blue Ridge, nơi tướng Lee từng tuyên bố ông có thể cầm cự chiến đấu ít nhất là 20 năm.
Nhưng đêm nay, tại Appomattox tướng Lee và Bộ Tham Mưu cùng đạo quân miền Nam mệt mỏi của ông, đang bị quân đội miền Bắc bao vây, lương thực cạn, hy vọng tiếp tế không có, hy vọng tăng viện cũng không. Xa xa tiếng đại bác xé màn đêm dội về... Tất cả hy vọng của tướng Lee lúc này chỉ còn đặt vào một vị tướng trẻ gan dạ, John Gordon. Sáng sớm hôm sau, tướng Gordon sẽ tiến quân để chọc thủng phòng tuyến bao vây của quân đội miền Bắc.
Tại bản doanh của tướng Grant, thống lãnh quân đội miền Bắc, viên sĩ quan phụ tá bước vào phòng riêng để đánh thức ông dậy. Người sĩ quan hầu cận mang đến tướng Grant một tách cà phê nóng hổi. Tách cà phê dẫu có giúp nhẹ đi cơn nhức đầu nhưng không làm giảm bớt mối căng thẳng lo âu của tướng Grant. Sau cùng tướng Grant khởi sự thảo bức thư trả lời thư mới nhận được từ tướng Robert Lee. “Tôi rất muốn hoà”, tướng Grant viết, “và mong muốn kết thúc cuộc chiến mà không phải tổn thất thêm một nhân mạng nào nữa. Nhưng cuộc hội kiến do Đại Tướng đề nghị vào 10 giờ sáng hôm nay không có một lợi ích nào cụ thể và tôi không có thẩm quyền quyết định hoà hay chiến.
Nhưng bức thư của tướng Grant chưa kịp đến tay tướng Lee, tiếng súng đã lại bắt đầu nổ.

Trận đánh quyết định tại Five Forks (April 1865)
Khỏang 5 giờ sáng chủ nhật Apr 9, 1865, sương mù còn bao phủ rặng đồi bên kia Appomattox. Loạt đạn đầu tiên xé màn sương, tiếp theo là tiếng thét tiến quân của quân đội miền nam. Từng đợt tấn công của tướng Gordon đã đánh bật tuyến phòng thủ đầu của quân miền Bắc, chiếm nhiều cỗ súng đại bác, đánh bạt hai bên mở rộng đường tiến quân, và ào ạt tiến lên đồi. Nhưng từ phiá bên kia đồi, quân miền Nam của tướng Gordon đã đụng phải một bức tường dày đặc, kéo dài hơn 2 dặm, cuả hai đơn vị bộ binh quân đội miền Bắc. Từ phiá sau, hai đơn vị bộ binh khác của quân miền Bắc tiến lên. Quân miền Nam bị ép vào giữa, tiến không được, lui cũng không xong, và “chém vè” cũng không được!
Trong vòng 3 tiếng đồng hồ sau, tướng Lee được tin khấp báo của tướng Gordon “Quân sĩ của tôi đã chiến đấu hết mình. Trình Đại Tướng tôi không làm gì hơn được nữa!”. Lập tức tướng Lee triệu tập Ban Tham Mưu để quyết định. Tướng Lee nói với các tướng bao quanh: “Giờ đây tôi chẳng còn làm gì hơn là đến trình diện và đầu hàng trước tướng Grant”.
Nơi được chọn để đầu hàng là một căn nhà nhỏ mái ngói thuộc thị xã Appomattox, một thị xã hẻo lánh nằm vào phiá Nam tiểu bang Virginia. Có độ chừng 20 căn phố, lèo tèo vài cửa hàng nhỏ, một lữ quán và toà thị xã. Khi mặt trời leo lên cao là lúc tướng Lee đến điểm hẹn, ông bước theo sự hướng dẫn của vị sĩ quan tuỳ viên và một sĩ quan tham mưu thuộc Bộ Tham Mưu của Tướng Grant.
Tướng Lee, uy nghi trong bộ binh phục đại lễ, hông đeo trường kiếm, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Giờ đây ông đến trình diện đầu hàng ngay trong lòng đất đối phương.
Vào khoảng nửa tiếng sau, tướng Grant bước vào. Khác hẳn với tướng Lee, tướng Grant trong quân phục tắc chiến, không đeo kiếm, quần và đôi ủng lấm đầy bùn.
Theo yêu cầu của tướng Lee, tướng Grant đích thân thảo bản văn kiện chính thức đầu hàng của quân đội liên hiệp miền Nam và tự tay trao cho tướng Lee xem lại. Chậm rãi, từ tốn, tướng Lee rút cặp kiếng đeo mắt, lấy khăn lau kỹ lưỡng, đeo kính lên và chăm chú đọc.
….Vũ khí, đại bác và các tài sản công phải được liệt kê, sắp xếp và giao nộp cho một viên sĩ quan do tôi chỉ định. những vũ khí này gồm cả vũ khí, ngựa của binh sĩ.  Riêng các sĩ quan được giữ lại vũ khí cá nhân, ngựa và tư trang của họ. Sau khi hoàn tất, mọi sĩ quan và binh sĩ sẽ được phép trở về nguyên quán, và sẽ không bị quấy nhiễu bởi các cơ quan cầm quyền chừng nào họ tôn trọng lệnh đầu hàng và tuân theo luật lệ địa phương nơi họ cư ngụ.
Lần đầu tiên trong buổi hội kiến, gương mặt của tướng Lee tươi hẳn. Như vậy có nghĩa là sĩ quan và binh sĩ dưới quyền của ông sẽ không bị giam giữ như tù binh chiến tranh. Có nghĩa là họ sẽ không bị đem ra bêu riếu diễn hành hạ nhục trên các đường phố. Có nghĩa là họ sẽ không bị mang ra toà truy tố về tội phản loạn.
Tướng Lee nói, “Thưa Đại Tướng, những điều kiện đầu hàng thế này sẽ có ảnh hưởng rất tốt với quân đội của tôi.” Tướng Lee nói tiếp, “Nhưng thưa ngài, trong quân đội miền Nam cuả tôi, ngay cả binh sĩ khi gia nhập cũng mang theo ngựa của họ vào quân đội.”
Tướng Grant nói ông sẽ không thay đổi gì trong văn kiện đầu hàng, nhưng sẽ ra khẩu lệnh cho phép mọi binh sĩ miền Nam được phép mang ngưạ và lừa về quê quán để sử dụng trong việc trồng trọt ở các nông trại.

Tướng Lee còn thêm một lời yêu cầu nữa. Ông cho tướng Grant biết hiện ông còn giam giữ hơn một ngàn tù binh quân đội miền Bắc nhưng không có lương thực cung cấp cho họ và ngay chính quân đội của ông cũng không còn lương thực. Không ngập ngừng, tướng Grant ra lệnh xuất kho cấp ngay khẩu phần cho hơn 25,000 quân sĩ của quân đội liên hiệp miền Nam.  Tướng Grant hỏi, “Như vậy, đủ chưa?” ; “Thưa, quá đủ, quá đủ, thưa đại tướng.” Tướng Lee trả lời.
Tướng Lee đứng dậy, lần lượt bắt tay các sĩ quan trong Bộ Tham Mưu của tướng Grant, bắt tay tướng Grant, nghiêng mình chào tất cả mọi người có mặt và bước ra khỏi phòng họp.
Tướng Grant và tất cả sĩ quan tham mưu đứng đợi ở bao lơn trước căn nhà. Khi ngựa tướng Lee rảo bước đi qua, cặp mắt của hai vị tướng quân chạm nhau trong giây phút, họ đồng ngả nón chào nhau. Trên bao lơn xung quanh tướng Grant và suốt sân trước căn nhà lịch sử, sĩ quan và binh sĩ miền Bắc đều đưa tay chào kính vị tướng bại trận quân đội liên hiệp miền Nam.
Tin đồn đầu hàng của tướng Lee tràn lan mau chóng như thuốc súng. Khắp nơi binh sĩ miền Bắc reo mừng. Họ liệng lên không trung mũ nón, giày, bao đạn, áo hay bất cứ vật gì có thể ném tung lên được. Họ ôm nhau, hôn nhau. Súng ống các loại, kể cả đại bác bắt đầu nổ. Nhưng tướng Grant nhanh chóng ra lệnh ngưng ngay tức khắc những biểu lộ nỗi vui mừng của binh sĩ miền Bắc. “Rồi sẽ có ngày mừng chiến thắng”, tướng Grant giải thích, “Nhưng không phải là ngày hôm nay. Quân đội miền Nam đã đầu hàng. Chúng ta không được phép reo mừng trên chiến bại của họ”. Điều quan trọng với tướng Grant là phải làm sao để thắng trận, đồng thời cũng phải gìn giữ cho bằng được sự toàn vẹn tình cảm giữa những người cùng trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ.
4:30 chiều ngày 9 tháng 4, 1865, Bộ Trưởng Bộ Chiến Tranh tại Hoa Thịnh Đốn nhận được một điện văn ngắn ngủi của tướng Grant, “Tướng Lee đã buông súng đầu hàng quân đội miền Nam theo những điều kiện do tôi ấn định.”
Cách đó không bao xa, tướng Lee cỡi ngưạ trở về bản doanh của mình. Dọc hai bên đường, binh sĩ miền Nam nghiêm chào vị tướng lãnh mà họ tôn sùng. Nhiều người bật khóc, phủ phục bên đường. Tướng Lee cũng không cầm được nước mắt. Về đến đại bản doanh, trước mặt sĩ quan và binh sĩ đứng chờ, tướng Lee hướng về họ và nói: ”Tôi đã cố gắng làm tất cả những gì có thể làm được. Và nay lòng tôi nặng chĩu và không thể nói gì hơn”.
Bước đi vài bước, ông dừng lại và thêm: “Các anh em hãy trở về quê quán. Và nếu các ngươi sống được như những công dân tốt như các anh em đã từng chiến đầu như các chiến sĩ thì các ngươi sẽ thành công rồi. Và tôi sẽ luôn luôn hãnh diện vì các anh em.
Điều kiện đầu hàng được hai tướng Lee và Grant ký kết tại Appomattox ngày 9 tháng 4, 1865 thì 3 ngày sau, ngày 12 tháng 4 mới là ngày quân liên hiệp miền Nam chính thức buông súng đầu hàng.  Hai đạo quân dàn đôi bên con đường chạy theo phiá Đông rừng Appomattox:
- Chỉ huy cánh quân miền Bắc và điều khiển buổi lễ là tướng Chamberlain, nguyên là một giáo sư đại học, Huy Chương Danh Dự, hai lần bị thương trên chiến trường.
- Chỉ huy 28,000 sĩ quan và binh sĩ liên hiệp miền Nam là tướng Gordon, cận tướng can trường của Đại tướng Lee, 4 lần bị thương tại mặt trận, một lần bị trúng đạn xuyên qua mặt.
Tướng Chamberlain đã ghi lại trong hồi ký cuả mình: ” Từng đoàn, từng đoàn, họ tiến bước theo nhịp quân hành, ép chặt vào nhau giống như một giòng người đội vương miện màu đỏ ối, giương cao quân kỳ và hiệu kỳ. Đây là những người mà gian lao, đau khổ, nhọc nhằn, kể cả tử thần không bẻ cong được quyết tâm của họ. Trước mặt đoàn quân chúng tôi, họ đứng thẳng hàng một đoàn quân tơi tả, xương xẩu, nhưng hiên ngang, mắt sáng ngời chiến thắng, họ là những hình ảnh sống phản ảnh mối liên hệ thắm thiết chỉ có thể có giữa những đồng đội trên chiến trường”.
Tướng Chamberlain hô lớn ra lệnh cho quân đội miền Bắc: “Bồng súng chào”. Một tiếng kèn lệnh vang lên, và lập tức toàn thể đoàn quân miền Bắc bồng súng lên vai, tiếng báng súng rập khuôn vang lên.
Phiá đối diện, tướng Gordon thúc nhẹ con tuấn mã khụy hai chân trước xuống, người và ngựa cùng cúi đầu, gươm tuốt trần chúc mũi trong một dáng đìệu hùng vĩ tuyệt vời trong khi đoàn quân miền Bắc chuyển qua bồng súng nghiêm chào. Họ chào những “anh hùng bại trận”, họ bày tỏ sự kính trọng của những người Hoa Kỳ đối với những người Hoa Kỳ.
Phiá hàng quân miền Bắc tiếp tục giữ thế nghiêm. Không có thêm một tiếng kèn. Không có một tiếng trống. Không có một tiếng hô chiến thắng. Không có một tiếng nói. Không cả một tiếng thầm thì. Mà chỉ còn là một hàng quân im phăng phắc. Mọi nhịp thở như ngừng lại.
Buổi lễ đầu hàng kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Gần 28,000 người, trên 100,000 tấn vũ khí, đạn dược, quân kỳ, hiệu kỳ lần lượt bỏ xuống. Từng đơn vị tiến lên, gác súng, tháo bao đạn, và xếp súng xuống. Kế đến họ trìu mến cuốn hay xếp quân kỳ, hiệu kỳ, lắm cái tơi tả và lắm cái nhuộm máu đã khô, sau cùng họ khẽ đặt những lá cờ kia xuống mặt đất…

Tại sao người Mỹ lại có được tháng 04/1865 tuyệt vời như thế kia?
Tuyệt vời bởi lẽ cả người thắng lẫn kẻ bại đều thiết tha và chân thành tôn kính lẩn nhau. Xem cuộc nội-chiến là niềm đau của cả dân tộc, mà mọi người đều  phải hết lòng xoa dịu và hàn gắn.
Tuyệt vời vì tuyệt đối không có cảnh “nhảy múa trên đau khổ của kẻ bại.

Người đích thực là kẻ chiến thắng trong 04/1865 chính là dân tộc Hoa Kỳ.
………….
Sau 04/1865, quân Bắc Mỹ không hề trả thù quân Nam Mỹ. Tất cả hình thức ăn mừng chiến thắng đều bị cấm. Chẳng những không bị ngược đãi, quân đội miền Nam còn được Bắc quân trao tặng hơn 25ngàn phần ăn như một lời chúc thượng lộ bình an trên con đường trở về quê nhà. Tất cả thương bệnh bịnh đều được giúp đỡ chữa trị tử tế.
Sau 04/1975, quân Cộng Sản  gán cho quân-cán-chính miền nam danh hiệu “ác-ôn”, ra lệnh mang ra chợ xử bắn. Tất cả thương bệnh binh của quân miền Nam lập tức bị đuổi ra khỏi các bệnh viện. Khiến vô số thương binh VNCH, kể cả những thương binh vết thương còn mới nguyên, lê lết khắp phố chợ làng quê…
Sau ngày 04/1865 Không một người nào trong quân đội Nam Mỹ bị bắt giam như tù binh.
Sau ngày 04/1975, Cộng Sản Hà Nội bắt giam khổ sai tất cả Quân Cán Chính miền Nam. Qua lời kêu gọi mang theo mười ngày lương, CSVN lừa “nạn nhân” là họ chỉ đi “học tập” mười ngày, để thành vài thập niên tù khổ sai !!
Tháng 04/1865 quân Bắc Mỹ chỉ tịch thu vũ khí cộng đồng, quân miền Nam được giữ lấy ngựa xe và vũ khí cá nhân và những tài sản riêng.
Tháng 04/1975 quân Cộng Sản tịch thu nhà cửa, xe cộ của sĩ quan cao cấp, vợ con của quân nhân các cấp bị mất việc làm, bị đuổi đi kinh tế mới. Ngoài ra, những người dân Miền Nam bị gán “dân vùng ngụy”, bị đánh tư sản mại bản, đánh công thương kỹ nghệ gia, đánh tiểu thương, đánh văn nghệ sĩ, đánh tu sĩ các tôn giáo. Hàng triệu người miền Nam ViệtNam bị sự trả thù cay nghiệt của Bắc Quân, bất chấp hiểm nguy tính mạng, đã phải tìm đường trốn chạy ra ngoại quốc.
--------------------
Ôi cái thế giới " tư bản bóc lôt " và cái thiên đường XHCN sao mà vời vợi cách xa !

50 comments:

  1. "Ta" vẫn tiếp tục ăn mừng. Ăn mừng để khỏa lấp cho những yếu kém, suy thóai do dốt nát và cố chấp gây ra chứ. Càng lẹt đẹt chừng nào thì lại càng phải bám chặt vào cái hào quang của quá khứ, càng phải "dựng xác chết dậy nhảy múa" chứ. Cũng là một qui luật.

    ReplyDelete
  2. Mới lại ăn mừng để có cớ mà lấy ngân quỹ chia chác chứ!!!

    ReplyDelete
  3. Tuyệt vời vì tuyệt đối không có cảnh “nhảy múa trên đau khổ của kẻ bại”.

    Không hiểu người csVN họ hiểu đưọc ngần ấy chữ không?

    ReplyDelete
  4. Ôi cái thế giới " tư bản bóc lôt " và cái thiên đường XHCN sao mà vời vợi cách xa !

    Mấy chục năm trôi qua, và giờ trở lại chế độ tư bản rồi đấy! Thiên đường XHCN thất bại rồi mà. Con các ông lớn đều cho đi những nước tư bản học tập đấy thôi! hiihiih...

    ReplyDelete
  5. Phải nói cục cưng của nguoinanoi chịu khó ngâm cứu quá, chị chị thích đọc Tiếng chim hót trong bụi mận gai... và cuốn theo chiều gió thôi.. hehhhhe...

    ReplyDelete
  6. Hãy bày tỏ sự kính trọng giữa người Hoa Kỳ đối với người Hoa Kỳ .

    So sánh cuộc nội chiến Hoa Kỳ , với cuộc nội chiến Trịnh _ Nguyễn phân tranh ,em thấy có nhiều điểm giống nhau . Tất nhiên không giống nhau vì nguyên nhân cuộc nội chiến , vì cách thức chiến thắng và đầu hàng . Nhưng giống nhau ở điểm , không có sự đối xử phân biệt giữa người Đàng Trong và người Đàng NGoài . Thắng thua gì cũng chung 1 tiếng nói , màu da . Binh sĩ 2 bên , lúc củi lục chân chất làm ăn , lúc ra trận chiến đấu vì chiến tuyến bên mình .

    Nhìn lại chuyện gần hơn , Tây Đức " giải phóng " Đông Đức , em làm chứng nhân lịch sử được á . Không tốn 1 viên đạn , không mất 1 mạng người . Toàn bộ lực lượng vũ trang gồm Quân đội & Công An của Đông Đức được tiếp thu và sát nhập vào Tây Đức . Dân Tây Đức đứng dọc bức tường Berlin , đứng dọc theo biên giới Đông Tấy , đón chào những người dân Đông Đức tự do . Họ ôm nhau , reo hò , không phân biệt quen lạ . Em đứng quan sát bên ngoài , không biết ai lại người Tây Đức , ai là người Đông Đức . Bởi vì , họ cùng một màu da , tiếng nói .
    Người Đức đã hành xử đúng theo kiểu Hãy bày tỏ sự tôn trọng và kính trọng giữa người Đức với người Đức .

    Tháng 4 năm 1975 , tháng 4 oan nghiệt đau thương của miền Nam Việt Nam .
    Thương bệnh binh dìu nhau lê lết trước đôi mắt căm thù của người chiến thắng . Bông băng , thuốc đỏ , máu vương vãi đầy sân các bệnh viện . Có anh , lết được về tới đầu ngõ , lối xóm nhận ra chạy vô kêu Ba mẹ anh , chừng Ba mẹ chạy ra ôm con thì đứa con đã mất quá nhiều máu và sinh lực , chỉ kịp nhìn cha mẹ lần cuối . ( Nước mắt ai có rơi khi nhìn thấy cảnh này không , chớ em , mỗi lần nhớ lại , đau xót vô cùng ).
    Sau tháng 4 , hàng ngàn Quân _ Cán _ Chính lên đường với cái tên gọi Học tập cải tạo với số tiền đóng 10 ngày ăn . Và từ đó , miền Nam có mấy chữ Mút Mùa Lệ Thủy để chỉ cảnh người đi , đi mãi ....Quân nhân , những đứa con ưu tú của miền Nam , lao động khổ sai trên các vùng đất Kontum , Phước Long , Bù Gia Mập ... Rừng núi và đói khát tiêu hao hết sức lực và khối óc , con tim các anh .
    Tháng 6 năm 1976 , sau khi miền Nam đã bị tiêu diệt tận gốc các lực lượng quân đội , đến lượt các nhà văn , nhà báo , những đứa con ưu tú của miền Nam , lên đường .. vào tù . Vụ án Hồ Con Rùa , có ai còn nhớ không ? Một tiếng nổ ngay Hồ Con Rùa , tạo hoang mang ngay trung tâm Saigon , để là 1 cái cớ , 1 cái bẫy , cho Huỳnh Bá Thành , đại úy Công An lúc bấy giờ , quăng lưới tóm hết các nhà văn nhà báo của chúng ta , những người suốt đời chỉ biết cầm bút , cầm viết mà thôi .

    Mùa hè năm 1977 và 1978 , nhà nước tung ra 2 cuộc đánh Tư Sản Mại Bản , lật tung và phá hủy hoàn toàn nền kinh tế thịnh vượng của miền Nam . Từ một miền Nam giàu có , trù phú với Miền Tây bao la đồng ruộng , với Saigon có một nền kỷ nghệ có thể tự sản xuất ... ( bí chữ , sản xuất cái gì đó ,) , miền Nam nhanh chóng kiệt quệ và suy sụp , lâm vào cảnh khốn khó đói nghèo .

    Đọc bài viết của sis Moon , em gẫm lại chuyện xưa . Có lẽ em viết sai chứ không đúng , mà mong là em viết sai ( than ôi ) , bởi vì , lúc đó em chưa được 10 tuổi . Những gì viết ở trên , toàn là do trí nhớ non nớt của em ghi nhận được .

    ReplyDelete
  7. Sao em viết comment dài thấy ghê vậy chời ? Sao học hoài không biết cách viết ngán gọn ta ơi !!!!!

    ReplyDelete
  8. Chị 3 VV cũng muốn viết y như Út dậy á. Có bao nhiêu nói hết trơn rồi....

    ReplyDelete
  9. Có một cái vô cùng khác nữa , giữa người Mỹ 4 / 1865 và người VN 04/1975 ,để đi đến quyết định : có "nhảy múa trên đau khổ của kẻ bại” hay không, thì tác giả bài viết cố tình quên có hữu ý là :

    Mỹ với Mỹ năm 1865 không có trợ giúp từ nước ngoài!
    --------------------------------------------------------------------------------
    Việt nam đánh Mỹ ,để thống nhất đất nước,vì bị một số thế lực trong và ngoài nước cố ý chia đôi!
    ---------------------------
    Đông và Tây Đức sát nhập nước Đức ,được sự đồng thuận cả hai bên,mà bằng chứng là chính phủ cuối cùng của Đông Đức là chính phủ Lothar de Maizière ký với chính phù BRD Helmut Kolh .Sau khi thống nhất một số cốt cán của Đông Đức cũng phải đi tù ,và đến nay ,những người làm cho an ninh quốc gia (Stasi) D D R vẫn bị truy xét .
    Chính phủ VNCH ,chưa bao giờ có ý định đầu hàng.Chỉ đến khi xe tăng húc đổ hàng rào sắt dinh tổng thống VNCH ,và tràn ngập lãnh thổ, họ mới chịu buông súng.
    Vì vậy so sánh giữa hai cuộc nội chiến Hoa kỳ 1865 với VN 1975 ,là rất khập kiễng ,nếu không nói là quá phi lý !
    Sự thật thì bao giờ cũng là sự thật ,đúng không?Nếu phía VNCH ( như tướng Lee đến tận sào huyệt của tướng Gran ) bay ra Hà nội ký kết đầu hàng ,thì chắc chắn dù đầu óc Á châu hẹp hòi đến mấy CSVN ,làm gì cũng phải ngó trước nhìn sau.Đằng này ngược lại ,thì "Tiên trách kỷ ,hậu trách nhân ",âu cũng là lẽ thường !

    ReplyDelete
  10. Lequangdc nói rất chính xác, chỉ thiếu có tí là Hoa Kỳ không có chủ thuyết Mác Lê nin, và không có đồng chí Trung quốc vĩ đại đưa vũ khí để đổi bằng cách lấn đất, lấn biển! Sự thật vẫn là sự thật, đúng không?

    ReplyDelete
  11. @anh haihoang : nhảy múa trên những nỗi đau đớn mất mát cả hôm nay và ngày mai quả là vô nhân !, Lại càng cho thấy sự sai biệt trong nhân tình giữa những con người chiền thắng

    @Minh T : yes anh, càng rộn ràng thì càng co' lý do chia chác

    @BacTu: họ không hiểu được cho nên ho. vẫn nhảy múa đó anh !
    " Chỉ có loài thú mơi' quay lưng vơi nỗi khổ của đồng loại để chau chuốt bộ lông của chúng " , chúng đang tỉa tót cho cái mã vinh quang bằng máu và nước mắt của dân tộc bằng những khẩu hiệu và bài học nhồi sọ cho đàn con cháu chúng ta ấy !

    @ Haphan : quả thật cái quái thai " định hướng XNCH " đã nói lên tất cả chi ạ !
    Chả còn em nào thich' du hoc các nước XHCN hay hậu XHCN cả !

    ReplyDelete
  12. @VPhuong : kính phục sự hiểu biết và lý lẽ của 1 cô bé như em
    Quả thưc nứơc Đức thống nhất mà chả cấn bên nào phải " giải phóng " bên nao` ! Không tốn một giọt máu mà có rât' nhiều giọt lệ mừng vui cảm đông !
    Caí chính vì nước Đức không còn phải đi lên hay đi xuống theo phương huớng XHCN, toàn nước Đức thống nhất đó chả co' con ma nào hô hoán khẩu hiệu chủ nghĩa Mac Lebach chiến bách thắng cả , vì chưng nếu chủ nghĩa ấy có thắng lợi bách chiến cỡ nào đì nữa ỡ Đông Đức từ khi có bức tường Berlin thì nó cũng sụp tan tành , - mà cũng đừng quên rằng bức tường ô nhục ấy từ ngày 13 tháng 8 năm 1961 đến ngày 9 tháng 11 năm 1989 đã thấm biêt bao máu của những ngươì vuợt tường tìm tự do qua Tây Đức mà không hề co' ai đi ngươc vê thiên đường XNCH trước đây ! Khoảng 5000 người đã tìm cách vượt qua bức tường để sang Tây Berlin. Số người bị thiệt mạng khi vượt tường nằm trong khoảng từ 86 đến 200 người đã nói lên sự thất bại của cái gọi là thiên đường XHCN ,măc dù chúng - cái chủ nghĩa đó - được nguy trang dưới nhiều tên gọi mỹ miều cho viêc chiếm đóng Miền Nam VN hòng mưu toan nhuộn đỏ cả nước theo lệnh quan thầy của chúng .
    Cảm ơn nhân chứng sống là em , VPhuong , đả nhìn thấy sư thống nhất đất nước không tốn viên đạn hay giọt máu, chẳng qua, vì họ đã thả cái lý thuyết không tưởng ấy vào sọt rác , còn ngược lai, dùng " baọ lực cách mạng " dành chính quyền thì đương nhiên là cưỡng chiếm và áp đặt chũ nghĩa không tưởng đó trên máu và nước mắt của dân rồi .
    Ở đây chỉ cần nhìn vào cái điểm mà VPhuong - 1 em nhỏ của năm 75 - nhìn thấy , cũng hiểu được những người chiến thắng hành xử mọi rợ khác hẳn những người chiến thắng vốn bi. coi là xấu ( Mỹ mà xấu - HCM ) và là kẻ thù với biêt bao tội ác hoang tưởng từ kẻ chiến thắng !

    ReplyDelete
  13. Bạn lequangdc thân mến ,
    Trích nguyên văn của bạn

    Đông và Tây Đức sát nhập nước Đức ,được sự đồng thuận cả hai bên,mà bằng chứng là chính phủ cuối cùng của Đông Đức là chính phủ Lothar de Maizière ký với chính phù BRD Helmut Kolh .Sau khi thống nhất một số cốt cán của Đông Đức cũng phải đi tù ,và đến nay ,những người làm cho an ninh quốc gia (Stasi) D D R vẫn bị truy xét .

    Có lẽ bạn nói đến sự đồng thuận của 2 bên , giữa chính phủ cuối cùng của Đông Đức , mà đại diện lúc bấy giờ là Lothar de Maizière .
    Xin xác nhận với bạn , ngày nước Đức thống nhất " TRÊN GIẤY TỜ " là ngày 3 tháng 10 năm 1990 .
    Ngày bức tường thành Đông Đức chính thức mở cổng thông thương Tây và Đông Berlin , đó là ngày 9 tháng 11 năm 1989 . Chính phủ Đông Đức lúc bây giờ đại diện là Ông Erich Honecker đã ngỡ ngàng đến mức không ngờ được tình thế bức tường Berlin bị đập bể .
    Bức tường Berlin mở cửa không do chính phủ Đông Đức ký kết , mà đó là do sức mạnh của toàn dân Đông Đức , cùng với sự hổ trợ của toàn dân Tây Đức .
    Thưa bạn , dân Đông Đức , cái nôi của chủ nghĩa Marx Lenin , đỉnh cao kinh tế phồn thịnh bực nhất của khối Chủ nghĩa Xã hội , đã tự bỏ phiếu bất tín nhiệm chế độ Cộng Sản của Đông Đức , bằng chính lực lượng của toàn dân .
    Xin nhắc lại 1 lần nữa , ngày 9 tháng 11 năm 1989 , ông Erich Honecker còn đang là Thủ tướng chính thức của Đông Đức .

    Sự so sánh nước Đức hay nước Mỹ với Việt Nam sẽ rất khập khiễng nếu như so sánh về mặt địa lý , văn hóa , phong tục tập quán . Nhưng nếu so sánh sự đối xử giữa người chiến thắng và người chiến bại trong cùng một đất nước ,thì sự so sánh này không hề khập khiễng chút nào .
    Thân mến .

    ReplyDelete
  14. Lịch sử là lịch sử , mỗi người có 1 cách ghi nhận khác nhau , nhưng mẫu số chung thì không thể khác nhau .
    Tôi có cái may mắn khó ngờ , tận mắt chứng kiến 2 Sự Thống Nhất của 2 Quốc Gia : Việt Nam 1975 và CHLB Đức 1989 .

    Vâng , cảm ơn bạn đã nói rằng 1 số cốt cán (??? )an ninh cấp cao của Đông Đức cũng đi tù .

    Xin dẫn chứng : Thủ tướng Erich Honecker tuổi già sống tại Chile và mất tại Chile . Chile là quốc gia ông ta tự chọn để định cư .

    Những viên chức trực tiếp ra lệnh bắn chết tại chổ những người Đông Đức vượt bức tường thành và vượt biên theo ranh giới Đông Tây , phải trả lời trước toàn dân Đức về hành động của họ .Cho đến ngày nay , chưa có bất cứ một viên chức cao cấp nào của Đông Đức tường trình với Amnesty hay Liên Hiệp Quốc về sự đối xử bất công , tàn bạo của chính phủ Tây Đức .

    Tôi tự hào về 1 nước Đức thống nhất . Sự nhân bản , dân chủ , tự do của nước Đức , là minh chứng hùng hồn cho sự nhân bản , tự do , dân chủ của Phương Tây gồm Mỹ , Anh , Canada , Úc , Tân Tây Lan , Nhật Bản và khối Thịnh Vượng Chung Châu Âu : Một người phụ nữ sinh ra và trưởng thành tại nước Cộng Hòa Dân Chủ Đức ( Đông Đức ) , từng được du học tại Liên Xô , ngày nay trở thành Nữ Thủ Tướng lèo lái con thuyền Quốc Gia Cộng Hòa Liên Bang Đức : Bà Angela Merkel .
    Thân mến .

    ReplyDelete
  15. Tiếc quá , tôi chưa có thời gian . Chỉ mong bạn giúp tôi mở rộng tầm nhìn , các thế lực trong và ngoài nước chia đôi , đó là các thế lực nào ?
    Xin hỏi , quân trang quân dụng , thậm chí kể cả lương khô của bộ đội miền Bắc , là do TRUNG QUỐC đem qua hay tự mua , tự sản xuất ?

    Xin hỏi , súng AK , loại súng lừng lẫy nổi tiếng của TIỆP KHẮC ; ở đâu mà VN có ?

    Xin hỏi , máy bay MIC của Liên Xô từng bay lượn trên bàu trời miền Bắc chống trả B52 ,ở đâu mà VN ta có ??

    Rất vui được hầu chuyện cùng bạn . Chiếu rượu vẫn còn , tôi sẳn sàng hầu rượu .

    ReplyDelete
  16. @ chi 2 congdong : em biết là chị có cùng nhận định và ý tuởng , bởi , chúng ta , là những nhân chứng sống và những nạn nhân của những ngưởi chiến thắng sau 75

    @leuqangduc :
    cảm ơn bạn đã vào chia xẻ , rất quý, để chúng ta nhìn vấn đề môt cách công bình hơn trong cái " sự thật " ấy .

    Tôi tin rằng bạn là người trẻ, lớn lên sau 75, bởi nhận đinh về sư thật của bạn, tôi cũng nghe ra rả trên các loa phuờng khóm và sách vở tôi học đưới mái trừơng XNCH ! Do vậy , không tránh nổi " sự thật " mà bạn đề cập bị co cụm dưới cái đáy giếng hàng ngày nghe tiềng loa vang !

    Ở đây không ai ví von hay so sánh nguyên nhân của sự thắng lơi hay bàn về sự thua trận của hai miền , cho nên nói cái nguyên nhân cuôc chiến miền Nam do viện trợ hay thế lực nào nhảy vào ( bạn nói: Mỹ với Mỹ năm 1865 không có trợ giúp từ nước ngoài ) là 1 sự áp đặt khập khiễng cho bài viết này !

    Ở đây, cũng không nhằm tuyên dương hay biện bác cho viêc CS miền Bắc xâm lược nền CH miền Nam để phải mang nhân lực xương maú ra đánh Mỹ bằng cái câu " thống nhất đất nước " !

    Trước hêt, sự thống nhất không tốn viên đạn , giọt máu của hai nước Đức đã cho thấy điều đó, thứ hai , chả co' Mỹ nào đi cai tri. miền Nam đẻ phải đánh nó cả ! Bạn chắc chưa hề biêt CS miền Băc dấy binh vào Miền Nam trước khi Mỹ nhảy vào chiên trường Miền Nam năm 1965 , cả hai miền là do hai chính thể khác nhau nắm quyền, chả co' thằng Mỹ nào lai vãng chiếm đóng cai trị để phải đánh đấm nó khi bộ đội miền Bắc vượt Trường sơn vào Nam tìm nó những năm sau 1956 cả !

    Thế lực nào cố ý chia đôi hai miền đất nước bạn có biết không ? Bản hiêp đinh Geneve chia đôi đất nước 1954 còn rành rành bút mực HCM ký vơi' Pháp đó, vậy thì đứa nào chia đôi rồi nhảy vào đòi thông nhất ?

    Hãy tìm đoc Hồi Ký cũa cựu Đai Tá CS Bùi Tín viêt vè ngaỳ 30/4/ 75 để thấy nhận đinh của ban về quân lưc VNCH không chiu đầu hàng là sai bét ! Ngày đó TT Dương Văn Minh của miền Nam VN đã tuyên bố trên hê thống phát thanh toàn miền Nam là chấp nhận đầu hàng và ngồi chờ bàn giao , thì xe tăng CS Băc Viêt hung hăng tung sập cổng Dinh Đôc Lập ào ào vào dinh , đằng đằng sát khí, như vậy viêc bạo động của quan đội chiến thắng CS Băc Viêt hoàn toàn khác vơi' hành động nhân ái của binh sĩ hai miền Nam Băc Hoa Kỳ !
    Chắc ban không biêt được thái độ lăm lăm , thủ chiến, giật sập tượng đài , xé đốt cờ của kẻ thắng cuộc đối vơi' ngươì đầu hàng đó no' khac nhau ra sao !

    Như đã nói, bài viết so sánh hành động của kẻ chiên thắng là quân sĩ miền Bắc Hoa Kỳ trong tháng Tư 1865 và CS Băc Viet trong tháng Tư 1975 , chứ không bàn về những nguyên nhân cũng như lý do thất bại của ho. , cho nên nhìn nhận vấn đề chưa thấu đáo sẽ dẫn đến biện bác khập khiễng sai hướng !

    Hãy đơn giản một chút , nhìn vào hành xử của kẻ thắng cuộc của hai nước , sẽ thấy được vần đề mà vì măc cảm người CSVN chiên' thắng không nhìn thấy !

    Hiện nay , sách vở , tài liệu, báo chí ... về cuộc chiến VN có rất nhiều trong thư viẹn cac nước, , internet , hồi ký ... hãy tìm đọc để lấy cho mình một cái nhìn thoáng đạt công bằng cho cái sự thật là sự thật nào đó và suy nghĩ bằng cái đầu của chính mình !
    Chúc ban mở mang nhiều kiến thức !
    Thân mến !

    ReplyDelete
  17. Thưa anh Minht,

    Đảo lớn nhất Trường sa , Ba Bình "Năm 1956 Đài Loan quay lại đảo này và chiếm đóng cho đến ngày nay".Vậy ông Diệm đã làm gì với đồng minh Đài loan thời này hè ?
    74 ,nếu Mỹ không bán đứng hai quần đảo Hoàng Trường sa cho TC thì đến bố TC cũng hỏng có dám nhảy vô .Thời đó Bắc VN đâu có quản lý hai quần đảo này !
    Lên tiếng phản đối mạnh mẽ nhất ,và tìm cách lấy lại là đang nhờ VC ,đó anh.
    Ai làm mất ,mất như thế nào thì sử đã minh chứng .
    Còn chuyện Hoa kỳ nó có mác hay lê là chuyện của họ,Chuyện của ta là Hoa kỳ ,cũng như Pháp đem quân tới VN ,thì ai cũng rõ.Mà có muốn đem quân vô cũng nhờ người bản xứ nhiệt tình giúp mới vô được đó anh.Đúng không ?

    ReplyDelete
  18. Thưa chị tôi chính là một trong những nhân chứng lịch sử trong những ngày tháng 04/75,chứ không phải sinh sau 75 như chị lầm nghĩ.Tôi là người gốc Huế ,từng sống ở Sài gòn.Khi Sài gòn thất thủ tôi đã hơn 20 rồi .

    ReplyDelete
  19. Tôi có dịp đọc rất kỹ những tư liệu lịch sử từ thời Minh Mạng cho đến thời sau 75 .Tất cả những tài liệu này dù ca ngợi đến đâu ,cũng không thể thoát được dấu ấn người Pháp và Mỹ .Đến như ông Nguyễn cao Kỳ cũng phải thừa nhận : QLVNCH ,ăn lương Mỹ ,chỉ là thứ đánh thuê !

    ReplyDelete
  20. trích câu trả lời của a.Minh trên chiếu rượi Quê choa,

    1974, Cộng Sản im lặng, ko vì mục tiêu thống nhất đất nước mà bỏ qua HS. Họ là làm đủ cách để phản đối công khai (cộng sản miền Nam), và tranh thủ thương thuyết (cộng sản miền Bắc). Cách thứ 1, là giữ vững chủ quyền, cách thứ 2, ta đã từng áp dụng để lấy lại Bạch Long Vỹ. Như vậy phải khen họ là đã thử đủ mọi cách mới đúng.
    các bác chống cộng luôn chê trách cộng sản này nọ, nhưng các bác quên rằng, chỉ có Cộng Sản mới dám nói đển chuyện Phú Lâm, Ba Bình, Kalayaan…Khi TQ bắt tay với Hoa Kỳ đưa cái rọ mõm USA ra, Ngô Định Diệm đã để cho China lấy vùng Ba Bình mà ko tốn 1 giọt máu, 1 trận đánh, tương tự như Nguyên Văn thiệu đối với vùng Kalayaan. Càng cảm phục cộng sản hơn khi biết vùng Ba Bình là nơi duy nhất có chứa nước ngọt tức là đảo có sự sống, rất thuận lợi cho việc chứng minh thềm lục địa, biển và dầu, cũng may nhờ cộng sản kiên quyết mà TQ chưa thụ đặc được Ba Bình về pháp lý, cũng may miền Nam giải phóng sớm chứ ko, cả miền Nam giờ đã như Ba Bình rồi.
    Nói đâu xa 1994, TQ lại bắt tay với Hoa Kỳ làm vụ Creston, chỉ có chính quyền cộng sản phán đối, chỉ có lính cộng sản cầm súng ra dân, đuổi Trung Mỹ đi, trong khi rân chủ hải ngoại thì cờ xí dẹp hết, im hơi lặng tiếng…lại 1 vụ Ba Bình, Kalayaan giữa cộng đồng “rân chủ” “tự do”.
    Việc khách sản Kỳ Lừa phải xem lại đầu đuôi, nhưng cái khách sạn bé xíu thì hăm hở chưởi bới, thế còn vùng Ba Bình, Kalayaan to đùng….lại là đảo duy nhất có nước ngọt, rất có khả năng chứng minh biển và dầu, vụ Creston hoành tráng, thì lại lẳng lặng tìm quên, cả Boxitvn cũng ko dám nhớ (y như vụ công ty hoa kỳ là google map)
    Ngay cả việc nhà nước lên tiếng, xây luôn các giàn DK1 để đối lại với vùng nước ngọt Ba Bình đang bị chiếm cũng ko dám kể ra cũng tìm đỏ mắt mà ko thấy trong các bài post của chí sĩ hải ngọai

    ReplyDelete
  21. Kiên quyết cắt cái lưỡi bò đi, bác nào nói hùng hồn thế, cái lưỡi bò 9 phần nước, 1 phần đất…tức là ko chỉ Hòang Sa, Trường Sa mà TQ còn muốn chứng minh biển lịch sử, thềm lục đia, từc là chứng minh đảo có sự sống, có nước ngọt…phải là đảo rất khác với các bãi đá chìm nỗii khác. Ấy thế mà đụng đến vùng đảo nước ngọt, vùng Ba Bình, Phú Lâm, Kalayaan các chí sĩ rân chủ lại ngậm miệng tìm quên, TQ đưa cái rọ mõm made in USA ra là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa ko, nhỏ hơn cả khách sản Kỳ Lừa.
    Trong khi đó, công hàm Phạm Văn Đồng giới hạn biển và dầu ko ra khỏi 12 hải lý, thì lại xuyên tạc là dâng HS-TS cho TQ. Mà sự xuyên tạc này lại là nghe theo mỗi lập luận của TQ đó chứ, bao nhiêu lời vạch trần của thanh niên yêu nước trong nước lại bỏ béng, cả tuyên bố ngoại giao của VN nêu rõ sự xuyên tạc của TQ về công hàm cũng bị bỏ béng ko sài, ghét TQ mà chỉ nghe theo mỗi lập luận của TQ thôi. Mà tiêu biểu của việc này, lại là Boxitvn và những người ủng hộ họ với tuyên bố xanh rờn: lãnh đạo thời đó, ngay thơ, uống bùa mê thuốc lú của TQ, nên tuyên bố bậy bạ… đi xa hơn 1 số người còn đòi QH ra tuyên bố công hàm bán nước và phải tuyên nó vô hiệu.
    Trong thực tế, công hàm là giới hạn lãnh hải 12 hải lý, tức là ko có hàng ngàn hải lý cách bờ, như tấm bản đồ của Đài Loan, và cũng ko có hàng ngàn thềm lục địa cách bờ như cái lười bò của TQ…hoàn không có ý định nói về đảo HS-TS. Trong khi đó, theo luật quốc tế, về vấn đề biên giới, nếu đã thừa nhận thì ko thể chối bỏ. tại sao ta phải gán cho cái nội dung hoàn toàn ko có trong công hàm, để rồi khi muốn chứng minh vô hiệu lại ko thể được theo luật quốc tế. Vậy ai mới là người uống bùa mê thuốc lú hả các bác ở boxitvn và bạn bè của họ.
    Không uốc bùa mê thuốc lú sao được, khi miệng nói ghét TQ mà chỉ kết luận dựa trên mỗi lập luận của TQ, mặc kệ hẩu quả xảy ra. Nếu bác search trường quốc học Huế, công hàm Phạm Văn Đồng…thì sẽ thấy các em học sinh cấp 2-3 còn nói hay hơn mấy cái loa rè, giáo sư rân chủ.
    Mà muốn cắt cái lưỡi bò đi, thì lại phải nhờ vào công hàm PVĐ đấy, vì theo đó VN và TQ trao đổi chỉ thừa nhận 12 hải lý cách bờ, không có hàng ngàn hải lý cách bờ như cái lưỡi bò rêu rao

    ReplyDelete
  22. Anh lớn hơn tôi 10 tuổi , vậy gọi bằng Anh nhé .
    Chính tôi cũng đang tìm đọc cái Công hàm của Phạm Văn Đồng .
    Post lên đây , mong Anh chỉ giáo , hải phận 12 hải lý là từ đâu tới đâu ?
    Nếu như thật sự phải nhờ vào công hàm PVD để xác nhận chủ quyền biển , thì may quá . Văn tự còn đây , khế ước còn đây , bằng cớ còn đây , lo gì mà không dành lại biển Đông .

    ReplyDelete
  23. @lequangduc :
    Cám ơn anh đã reply nhũng comment của cac Blogger ỡ đây !
    Tôi nghĩ anh nên đọc kỹ những reply trươc khi đi xa hơn vấn đề hành xử của kẻ chiến thắng năm 1865 và 1975 như bài viêt đã đề cập !
    Nếu là mợt người gôc từng ở SG vào năm 75 , tôi tin chăc anh đã nhìn thấy những điều tôi vừa nêu trên và còn biêt đươc nhiều hành xử vô lương hơn nữa dành cho kẻ chiến bai !

    ReplyDelete
  24. Anh lequangdc ơi , anh copy comment từ Blog Quê Choa làm chi ?
    Cái chính là mình comment bằng chính cảm nghĩ và cảm nhận của mình kìa , chớ anh lấy bài bên Quê Choa , tôi sẽ lấy bài bên khác để reply , thì nơi này sẽ thành Trung tâm Quảng Cáo các Blog anh ạ .

    Blog của Bọ Lập tôi cũng có đọc chớ , đâu có xa lạ chi !

    ReplyDelete
  25. thưa chị ,
    Tôi tìm đỏ mắt mà hỏng có thấy ông Đồng bán Trường hoàng sa,chỉ thấy ổng nói .Công nhận 12 hải lý ,tính từ thềm lục địa.Tôi hỏi thiệt:- Sao người VN mình lại dùng lý luận của tàu cộng làm căn cứ, để phá gia thế ?Chuyện công nhận những nước có biển,được 12 hải lý thì nước nào chẳng làm .
    Bọn Đức nó có câu : "Gian dối có bước chân ngắn ".Xin đừng nghe theo TC nữa có được không ?
    Hoàng và Trường sa ,luôn trong tâm khảm những con người VN chị à !

    ReplyDelete
  26. Chuyện cắt dán tôi xin ,xin lỗi , lười thôi ,vì họ có cùng chung quan niệm.

    ReplyDelete
  27. Tôi không phải lấy lý luận của tàu Cộng đâu . Tôi thấy cái Công hàm này , đem lên đây , chỉ vì thắc mắc không biết 12 hải lý tính từ thềm lục địa là tới đâu ?
    Rất cảm ơn câu nói của anh : Hoàng Sa và Trường Sa luôn trong tâm khảm những con người Việt Nam .
    Hình như , từ nãy giờ , tôi mới thấy anh nói đúng ý tôi 1 câu này .

    ReplyDelete
  28. Vơi chúng tôi, hiện nay , Ng Cao Kỳ chỉ là 1 lão gìà ngông , lời nói không có giá trị , và anh cũng đừng mượn lời của người khác như Blogger Ng Quang Lap hay ai đó để post thay cho quan điểm lời nói của mình, mà hãy dùng chính tri thức mình để nhìn vào thưc tế quân đội Băc Viêt co' dùng súng đạn ,, có ăn lương .... khô của quan Tàu , Liên Xô để đi đánh chính anh em mình dùm cho các quan thầy đỏ , đó là câu trả lời hay nhất cho câu Lính đánh thuê !
    Rieng tôi, 1 em nhỏ so vơi những người lớn truoc 75. thấy rằng đánh giặc để bảo vệ lãnh thổ miền Nam thì không hề là đánh thuê cho ai cả !
    Phàm là những người co' ăn học trươc 75 cũng đều hiểu rằng đổ máu cho Nga và Tàu Cộng để nhuộm đỏ Miền Nam theo chủ nghĩa quôc tế hoang tưởng vô dân tộc đó, mơi' chính là đánh thuê!!
    Vì khuôn khổ của bài viêt , xin vui lòng không đi lan man qua Ng Cao Kỳ Cục !
    Cảm ơn anh !

    ReplyDelete
  29. Cám ơn tất cả các bạn. Đọc bài viết này, đọc các comment của các bạn ở đây, tôi hiểu thêm được rất nhiều điều.
    Lịch sử sẽ ghi chép lại đầy đủ, phân định đúng sai cho người đời sau gạn đục khơi trong. Tôi và chúng ta đều yêu đất nước này, dù quan điểm các bạn có khác nhau. Có nói đến hàng triệu trang giấy đi nữa để bảo vệ quan điểm của mình, cũng khó lòng hoà hợp chung một con đường .

    Duy chỉ một điều, mỗi tấc đất ông cha ta đã thể hiện trên bản đồ hình cong chữ S từ trước tới nay đều khắc sâu trong tâm khảm chúng ta, đó là điểm chung thiêng liêng nhất để chúng ta gần nhau.
    Vậy cũng đủ rồi.

    ReplyDelete
  30. Quên nữa, riêng với entry này của em Trang, câu chuyện năm 1865 giữa hai vị tướng trên đất nước Hoa Kỳ rất hay, chị đọc mà cảm động vô cùng.

    Một câu chuyện thật mà tưởng như chuyện hư cấu vậy đó.

    ReplyDelete
  31. Ông bạn nào đó láy thằng cha kỳ cục đó mà hù tụi tui coi bộ lầm hàng rồi. Cái giẻ rách đó đã bị nhưng người đã từng là chiến hữu của hắn khai trừ vi thái độ lá mặt lá trái của hắn rồi.

    Ông đi chổ khác mà tuyên truyền dùm đi. Tui thì không rỗi hơi để tranh cãi với cái "lọai" như ông. Gặp nhiều rồi. 35 năm ở đây ông nghĩ tui sống với ai ? Nhỏ em nó trang trải những cảm xúc của những "người" như nó thôi. Ông không phải là người không hiểu nổi đâu.

    ReplyDelete
  32. Con cháu Hoàng Phủ Ngọc Phan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, thảo nào .....
    Không ít thì nhiều trên người cũng dính những giọt máu hiền hoà của người miền Nam Việt Nam.

    ReplyDelete
  33. À! Ra là hậu duệ của những thằng đao phủ Mậu Thân . Hèn chi

    ReplyDelete
  34. Người xưa có nói" Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe"
    Đọc kỹ nhiều tư liệu lịch sử thế này nên tiếng kêu cứ oang oang như con vẹt của vẹm.

    ReplyDelete
  35. "Vơi chúng tôi, hiẹn nay , Ng Cao Kỳ chỉ là 1 lão gìa ngông , lời nói khong có giá trị "
    ha ha ,
    Một cựu phó tổng thống còn không ra cái đinh rỉ gì ,thì tay đại tá Bùi tín ,kẽ trở cờ những năm 1990 ,thì có gía gì ?
    Vủ khí Nga hay Tàu ,người Việt sử dụng vào mục đích chống lại Pháp ,và Mỹ ,bởi các nước này kẻ là thực dân ,kẻ ,mang bom đạn vào chia cắt đất nước ,và áp đặt mọi điều ,miễn là có lợi cho họ .Gương ông Diệm là một điển hình !Còn một chứng minh nữa là với lực lượng hùng hậu của QLVNCH ,bọn VC 7 cành đu đủ không nổi ,mà chỉ trong một tháng ,chúng quét sạch sành sanh cả một chính thể mà Mỹ dày công xây dựng ở Nam VN hơn 20 năm.Tôi phải lý giải với hậu thế như th�%B%B%B%B%B

    ReplyDelete
  36. bọn VC 7 thằng bẻ cành đu đủ không nổi ,mà chỉ trong một tháng ,chúng quét sạch sành sanh cả một chính thể mà Mỹ dày công xây dựng ở Nam VN hơn 20 năm.Tôi phải lý giải với hậu thế như thế nào đây ? Sợ viết dài dòng các quý vị có thể tham khảo trên nét .Còn một điều nữa ,trong lịch sử chiến tranh vệ quốc của VN ,những chiến thắng như Đống Đa ,Chi Lăng ghi vào sử vàng chói lọi của dân tộc.Vậy chiến thắng của một đất nước vừa nghèo vừa lạc hậu ,với một đế quốc sừng sỏ nhất thế giới,vô lẽ lại không được kỷ niệm ?Các bạn có thể còn rất trẻ ,trẻ hơn tôi 10 tuổi ,mười năm ấy ,chúng tôi đã sống như thế nào dưới thời Diệm ,thời Thiệu ?Không phải tự nhiên họ Trịnh với bài hát như rút ruột ,rút gan mà viết ra :"Đại bác ru đêm " .Tôi có cảm giác như các bạn sống nhờ vào chiến tranh ,nên tiếc muối một thời vàng son ,mà u uất mãi ? Có thể hôm nay quyền lợi ngày xưa của các bạn đã không còn ,nhưng cái được cho cả đất nước ,cả dân tộc là sự thanh bình .Xã hội hôm nay dứt khoát không phải là thiên đường,còn phải đấu tranh với những vấn nạn xã hội và làm rất nhiều ,rất nhiều việc mới mong thành rồng thành hổ.

    ReplyDelete
  37. Chúng ta chỉ có thể nói lên ý nghỉ và bàn luận với người cùng quan điểm thôi, Còn đây là con vẹt được đào tạo từ hang hồ ly tinh. Với người cs chúng ta không thể thương lượng hoặc chú giải với họ.
    Bao lâu những cái loa vô tri này còn ra rả thì Mẹ Việt Nam còn đau đớn cho thân phận mình. Nhìn lại từ tháng tư năm 75 tới giờ chúng ta thấy được gì? Có chăng chỉ là:
    Tham nhũng phát triển quá mạnh, tạo nên những tệ hại khủng khiếp .
    Xả hội csVN ngày nay tạo sự cách biệt quá xa giữa tài sản, mức sống, của người cán bộ đối với dân chúng.
    Cuộc sống ăn chơi xa hoa của cán bộ cs làm cho dân chúng ganh ghét.
    Những thiếu nữ ở nông thôn vì nghèo khổ phải chịu hư hỏng để kiếm tiền chi tiêu cho gia đình cho cha mẹ già và cho bản thân, cụ thể là làm gái mãi dâm, làm vợ tập thể cho đám người ngoại quốc vô loại.
    Đạo đức suy đồi chưa từng có trong lịch sử Việt Nam
    Xây cất đại công trình nhưng rất dối trá vì tham nhũng
    Nền giáo dục phá sản hoàn toàn, mảnh bằng vô giá trị, không đánh giá không đào tạo được người có thật khả năng
    Thầy không ra thầy trò không ra trò. Cũng vì nhìn mực sống xa hoa của cán bộ mà thầy cô giáo không giữ được thiên chức của nhà giáo và do đó không làm cho học sinh kính nể.
    Học sinh phải tập quen tánh hối lộ cô thầy để được lên lớp để được trúng tuyển
    Nền đại học phá sản hầu như vô phương cứu chữa.
    Các cấp lãnh đạo không có lòng yêu nước và không đủ khả năng điều hành công việc.
    Người cs không đủ bản lĩnh và khả năng nghe tiếng nói, ý kiến của người dân, nhất là đối với giới có học
    Làm những việc sai trái mà không biết, như làm tiền bất hợp pháp cho mau giàu, các việc cho bọn Tàu khai quật bauxite và nhượng đất cho Tàu, bán rừng cho Tàu v..v…đó là vì thiếu lòng yêu nước, thiếu hiểu biết, và quá tham lam nôn nóng mau giàu
    Không có những kế hoạch lâu dài để làm giàu mạnh cho tổ quốc, chỉ có những kế hoạch tạm thời để vơ vét cho cá nhân mà thôi.
    Tạo ra phe cánh tranh giành chính quyền với mục đích vơ vét thật nhanh để trở thành tư bản thật nhanh
    Quá khiếp nhược trước bọn Tàu, nhưng lại quá bóp chặt dân chúng, sợ dân chúng phản đối.
    Báo cáo giả dối, lường gạt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nên không còn phân biệt đâu là hư đâu là thật
    Người dân trong nước mất hết khả năng quật khởi. Chịu đựng lâu dài thành thói quen “ làm thinh cho yên chuyện”. Ngậm miệng cúi mặt, cho qua ngày, mặc cho chánh quyền muốn làm gì làm. Tránh xa chánh quyền sợ vạ lây.
    Đó là những cái mà nhà nước và đảng csVN gọi là “thiên đường” XHCN để cố bám víu.

    ReplyDelete
  38. @chi Yên : cảm ơn chi, có mỗi mảnh đất cong hình chữ S thôi. nhưng em e rằng giao nó vào tay cái lũ chiên thắng man ri thì nó sẽ thành chữ I hay chữ J hong chừng mất tiêu luôn thì chừng đó khó mà găp nhau !

    @ Anh haihoang60 : đúng vậy mấy nhỏ em chỉ trang trải cảm xuc và chia xẻ cho người nghe , chứ đỉnh cao trí tệ thì thua !

    @ Bac Tu : em cũng nghĩ như anh , có lẽ hiện tình đất nưóc sau 35 năm mơí là điêù đáng nhìn vào bởi nó đã nói lên tất cả,!
    Em còn nhớ Phạn Văn Đồng - TT CSVN - đã từng thú nhận với kỳ giả châu Âu khi công du và bị chất vấn, ông ta nói " Nous avons gagné la guerre , mais nous sommes en train de perdre la paix !" Chúng tôi đã dành được thắng lợi trong chiến tranh , nhưng dần thất bại trong hòa bình !) và điều đó đã hiển hiẹn trong 35 năm đất nước " hòa bình !

    ReplyDelete
  39. Ha ha. Mấy nhỏ này cải nhau với mấy con lừa đã chưa. Đã bảo cái bọn này "không nói chuyện phải quấy" với chúng được mà. Chúng có chịu hiểu tiếng người đâu chứ

    ReplyDelete
  40. @lequangdc: Sau khi đọc những comments của anh tôi cảm thấy 2 em Trang Luơng & Út Phượng đã phí công
    typing cho một nguời tự xưng " hơn 20 tuổi trong 75" mà có kiến thức & cảm nghĩ chỉ bằng hột tiêu.Chán chết!
    @ Anh Hòang Guitar: CT rất thích 2 chữ " con lừa" anh dùng, rất chí lý ! Đồng ý 100% !

    ReplyDelete
  41. Chà chà , hay quá ta .
    Đọc tới đâu , thấm tới đó .
    Chỉ sợ , những cái đầu đã đặc cứng vì tuyên truyền , nhồi sọ , tẩy não , không thấm được miếng nào .

    ReplyDelete
  42. Đem qua cho em 4 uống cho thấm giọng mà dạy dỗ lũ lừa

    ReplyDelete
  43. Tay này, chắc lại là "tiếng đầu lòng con gọi Sitalin đây" Chửi người ta tay sai, mà chúng cũng chỉ mang súng Nga, đạn Tàu rước về chủ nghiã CS và đổi tên nước theo quan thầy, giờ quan thầy sụp đổ, tên nước giờ thành cái nước ngớ ngẩn!!! cũng hết hiểu nổi tại sao đi đâu giờ cờ các nước tung bay ngạo nghễ trên đất nước VN!!!

    ReplyDelete
  44. Tranh luận cặn kẽ, thấu đáo và với thái độ tôn trọng người khác như Trang lương, vphuOng, thật đáng nể!

    ReplyDelete
  45. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì người Mỹ là người Mỹ, người Việt là người Việt với những đặc tính cố hữu của nó nhỉ!?

    ReplyDelete
  46. Bài viết này nhằm nêu lên sự khác nhau trong lối hành xử về 2 cuộc "chiến thắng". Và cũng chính điều đó đã dẫn đến những gì cho hôm nay của mỗi quốc gia (gieo tính cách, gặt số phận!). Chính cái thái độ đúng đắn với kẻ thù cũng như với kẻ chiến bại đã tạo nên sức mạnh. Tại sao ta kg lấy đó làm bài bài học để đối đãi với nhau cho đúng, cho tử tế ... ngay cả khi họ không cùng chính kiến với mình!? Có phải chính điều đó là nguyên nhân sâu xa cho những bi kịch của dân tộc đã trải dài trong lịch sử và mãi đến hôm nay?!

    ReplyDelete
  47. Con người và quốc gia người ta là vậy, dù thắng trận cũng đối xữ với kẻ thua đầy tình nhân bản không phải như VC. Ngưỡng mộ c/m nhận định phân tích của Trangluong và Vphuong lắm.

    ReplyDelete