Friday, October 1, 2010

Đỗ Hoàng Diệu – Thư gửi người chị Hà Nội ở Berkeley

Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long , hãy nghe người ở Hà Nội nói chuyện
30/09/2010 | 9:27 chiều |
Tác giả: Đỗ Hoàng Diệu
Chị ơi,

Em không phải người Hà Nội. Nhưng cả tuần này, tối nào em cũng ra Bờ Hồ. Cờ bay phấp phới, vàng xanh nhấp nháy, người người lang thang… Y chang công viên tỉnh lẻ nào đó bên Tàu, chẳng hạn Quảng Tây. Con gái lên ba của em sợ. Cháu ngây thơ: mẹ bảo họ dừng lại đi. Con ơi, mẹ làm sao có thể! Trong khí thế hừng hực, triệu trái tim khắp năm châu hướng về thủ đô yêu dấu, bom hạt nhân cũng chẳng khiến họ dừng.

Tối qua em lại đứng Bờ Hồ. Đúng lúc tổng duyệt âm thanh, ánh sáng. Hồ Gươm giống tranh Picasso. Hàng trăm tia xanh đỏ tím vàng đan chéo. Nhạc xập xình, em không biết thể loại gì. Nhưng nó làm em muốn lắc mông, khiêu vũ. Mười ông Tây bà Nhật  đi qua, ít nhất chín “thượng đế” dùng hai tay nút lỗ tai. Họ không chỉ chỏ như đông nghịt đồng bào ta, họ chỉ nhìn nhau cười. Chắc chị hiểu vì sao họ cười.

Và em đã khóc.
Em nghĩ về người cha đoản mệnh. Ông từng hăm hở: kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long, bố sẽ đưa cả đại gia đình ra Hà Nội, nhà con thuê có đủ chỗ không? Bố không còn. Mẹ từ chối thẳng thừng, cháu chắt chẳng mặn mà. Họ còn bận học, để đỗ đại học, để đến Hà Nội như em, để biến thủ đô văn vật thành nhà trọ khổng lồ. Em nghĩ đến chị, đã hứa với nhau sẽ cùng về một ngàn năm. Bây giờ một mình em ở đây. Chị bên kia đại dương, chắc lòng đốt lửa. Em tự hỏi, biết kể gì cho người phụ nữ gốc Tràng An mê Truyện Kiều tranh Đông Hồ và ô mai chua bây giờ. Chụp hình ư? Chị sẽ chỉ thấy cờ đỏ sao vàng và đèn Trung Quốc. Làm thơ ư? “Đêm nay tôi dạo Bờ Hồ/ Giật mình tá hỏa Hồ Gươm đâu rồi?”. Viết nhạc ư? “Hà Nội vui sao, xanh đỏ vàng lam, ríu rít tắc đường, đây kem Tràng Tiền ngập rác Đông Đô, đây tim  nhân tạo rùa thiêng thoi thóp.” Như thế,  chị sẽ buồn hơn.

Trong những giọt nước mắt đã thoát khỏi em tối qua, chị tin không, có cả xúc động thực lòng. Về lịch sử dân tộc, về quá khứ xa xưa. Người Việt quần nâu áo vải tay không đánh giặc dựng kinh thành hát ca dao. Đơn giản vậy thôi, em yêu Hà Nội, yêu nước thế thôi.  Bất chợt, trong góc tối sót lại góc hồ không xanh đỏ, em thấy cụ Rùa he hé mắt. Nếu em là nhà thơ, chủ tịch Hữu Thỉnh, em sẽ ghi lại tâm tư cụ Rùa bằng một trường ca. Biết đâu bất hủ!

Lâng lâng, chùi vội nước mắt, em luồn ngược dòng người đang phừng phừng lao tới, về nhà. Gương mặt chồng em buồn ai oán. Anh đang chụp tư liệu ở Thư viện Quốc gia, báo chí Việt Nam những năm ba mươi. Cô thủ thư ngăn lại: “Chụp gì nhiều thế? Để bán à?” Anh không thể tưởng tượng tư tưởng tiểu nông đồng bằng Bắc bộ vẫn ăn sâu bám rễ trên những người Việt như vậy. Bán cho ai, ai mua, ai thèm quan tâm? Đếm trên đầu ngón tay dăm ba người nước ngoài nghiên cứu lịch sử Việt Nam. Đáng ra phải xòe rộng  tung hô chào đón. Cái gì cấm thì đã giấu biệt, mấy tờ báo mục ruỗng sắp tàn đời ấy, anh chụp lưu lại sẽ giữ được lâu dài, có thể cung cấp cho thế hệ sau. Thư viện để làm gì, để lưu giữ, để phục vụ bạn đọc, càng nhiều người đọc càng tốt. Thế mà…

Em lựa lời an ủi chồng mà không khỏi xấu hổ. “Hay anh ra Bờ Hồ cho vui, chụp mấy cái ảnh làm tư liệu, ngàn năm mới có một lần.” Mắt chồng em hung lên, mà chị biết, anh ấy chẳng bao giờ như thế. “Anh đi qua trưa nay rồi. Anh không thích. Hà Nội là thành phố nhỏ, cổ kính, thanh lịch, đơn giản. Mất hết những cái ấy, vứt.” Nhớ vài tuần trước, em kể anh ấy nghe Hà Nội định bỏ cả tỷ đô la để ngăn mưa trong thời gian đại lễ. Chồng em không thất kinh, nhưng giọng buồn rười rượi. “Nhiều thứ khủng khiếp đã xảy ra trên đất nước này…” May, dự định ngăn mưa được hủy bỏ. Nếu không, rất có thể những đám mây xám xịt bị đuổi đi sẽ hung hãn quay trở lại và tàn phá tan hoang thành đô sau đại lễ xa hoa, rồi chỉ nhân dân thiệt thòi.

Chị còn nhớ có lần chúng ta tranh cãi hồ nào đẹp nhất Hà Nội. Em cương quyết chọn hồ Bảy Mẫu trong Công viên Lênin, à quên, đổi tên rồi, Công viên Thống Nhất. Được bao bọc bởi cây xanh, cây cầu nho nhỏ và ốc đảo xinh xinh, chẳng khác chốn bồng lai. Những ngày mưa, nước ngập tràn, từ ngoài đường nhìn vào, lòng mênh mang khó tả. Nhiều tháng trước, người ta che hồ, gắn biển cải tạo. Em mừng thầm, chắc nạo vét cho sạch, chắc lắp đặt hệ thống thoát nước hiện đại, chắc sạch sẽ và đẹp hơn nữa. Nào ngờ! Thành từng ô, từng vũng như cánh đồng nuôi tôm. Lại thêm bao nhiêu là đèn nhấp nháy kiểu Trung Hoa trang hoàng đường đi lối lại. Em nghĩ người ta nên đổi tên lần nữa cho hợp lý. Công viên giả Tàu, hồ Ô Ăn Quan chẳng hạn. Công trình chào mừng 1000 năm Thăng Long – Hà Nội.

Quê hương! Em biết những ngày này chị nhớ nhung bồi hồi day dứt. Nhất là khi cái lạnh tràn về Berkeley, càng thấm thía nỗi ngậm ngùi. Nhưng sự vắng mặt ở Hà Nội những ngày này, có khi lại tốt cho chị. Để giữ lại một thành phố nhỏ xinh, hiền hòa, nghèo thơm mãi trong lòng. Chị biết không, một số cư dân Hà Nội bạn bè chị và bạn bè em đang trốn nhà tìm nơi hoang vu. Chưa chừng, nếu đang sống ở đây, chị lại là người ù chạy đầu tiên.

Trong số hàng ngàn người đương chạy về Hà Nội, rất nhiều giọng địa phương. Háo hức lắm, tự hào lắm, xúc động lắm. Ngây thơ, thật thà, đáng yêu vô cùng. Hà Nội có lăng Bác Hồ, Hà Nội có kem Tràng Tiền vốn đã cực kỳ hấp dẫn. Hà Nội vô vàn đèn hoa kèn trống thì thực sự ngàn năm mới có. Cố đi xem, có chết cũng thỏa lòng. Chị ơi, Hà Nội của chị vẫn là đất thánh, dù sao chăng nữa.

Cũng đêm qua, trong giấc muộn chập chờn, em mơ mãi về mảnh đất cằn cỗi nơi em sinh ra rồi khôn lớn, Thanh Hóa. Có một lúc, linh hồn những người ngư dân Hậu Lộc bị bắn chết ngoài Biển Đông vây quanh em. Họ khóc ai oán, họ chửi thề, rồi họ nhìn em hối thúc. Em biết họ muốn nói gì. Cũng chính là điều bao nhiêu người Việt theo dõi, đau đớn, tủi nhục những ngày qua. Một công dân Tàu bị Nhật tạm giữ, cả nước Trung Hoa bừng bừng. Dân biểu tình phản đối, Bộ Ngoại giao ra công hàm yêu cầu trả tự do liên tục, rồi Thủ tướng lên tiếng đe dọa. Nhật đành nhượng bộ. Anh chàng đánh cá Tàu lên máy bay về nước dưới sự tháp tùng của nhân viên ngoại giao như một anh hùng. Còn người Việt, ôi người Việt ta, ôi những người đồng hương Thanh Hóa, ôi những linh hồn đang lưu đày chốn đại đương bao la, xin nhận lời tạ tội. Chị ơi, đành vậy.

Sáng nay, em gặp lại thầy giáo cũ, một trong dăm luật sư danh tiếng nhất Việt Nam. Quanh đi quẩn xuống, lại chuyện một ngàn năm. Thầy nói: làm đơn giản thì người ta nói sơ sài quá, bôi bác quá. Làm to thế này thì lại bảo phô trương quá, lăng nhăng quá. Đường nào cũng dở. Chiếc ghế em ngồi tự dưng nóng rẫy. Ô hay, dễ nhất đúng nhất là làm như mình có, sao cứ phải băn khoăn?
Ngày mai, mồng 1 tháng 10, lễ hội chính thức diễn ra. Sẽ người người lớp lớp, sẽ kèn trống rộn ràng, sẽ muôn năm muôn năm. Nhưng em ở nhà. Em muốn một mình. Ở nhà, làm sao kể chị nghe? Chị ơi, em sẽ kể, bằng cảm nhận từ triệu triệu linh hồn đã ngã xuống cho thành Thăng Long, cho thủ đô Hà Nội. Chị đừng buồn, đừng khóc. Cụ Rùa hồ Gươm dù bị mắc cả chùm lưỡi câu nhưng còn sống. Vẫn còn hy vọng.

Chiều 30-10-2010
© 2010 Đỗ Hoàng Diệu              http://www.mediafire.com/?yd4fs3ft1uf5oyd
© 2010 talawas

19 comments:

  1. NHà văn nữ, tác giả của "Bóng đè" một thời gây ồn ào dư luận , hôm nay có một bài viết thật cảm động về Hà nội. Càng thấy thiên hạ múa may treo cờ bắn pháo hoa diễu binh càng thấy nhục. Như Trần tế Xương đã viết:
    Khen ai khéo vẽ trò vui thế / Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu

    ReplyDelete
  2. @ anhhaihoang60 : vâng ạ, em có đọc Bóng Đè, tác giả ngầm ý với cái bóng của vương triêù mấy lão quan TQ vào cài thuở ấy là bạo tay lắm ! Em ngưỡng mộ cây viết sắc mạnh của Đỗ Hoàng Diệu !

    Chuyện dài 1000 năm Thăng Long chỉ làm tủi cực những kẻ nghèo vô gia cư ven bờ Thăng Long cũ , mà khổ thay , chỉ cần chút ít cái hào nhoáng của những Đai Hội Đảng, những cuộc thi HH, những bông hoa trưng bày các festival .... cũng đủ ấm lòng dân nghèo Hanoi !

    Thương quá Vietnam !

    đành thôi,
    lẳng lặng mà xem chúng vẽ voi
    thừa cơ bỏ túi đục khoét dòi
    phen này ta quyết học Hoa ngữ
    vừa nói vừa la thế giới coi

    ( coi thử lá cờ máu có phải là cờ của tỉnh Phúc Kiến chăng ? có gì là bản sắc Vietnam ta đâu !)

    ReplyDelete
  3. buồn quá cái đoạn ngư dân Thanh Hoá.

    ReplyDelete
  4. vâng em, còn biết bao ngư phủ trắng tay, đói nghèo vì không ra khơi đuợc , những oan hồn bị tàu tuần TQ giết trên biển nước ta, ai sẽ trả lời cho cái chêt của họ trong khi nô nức mừng đại lễ của ... Tàu Cộng !!!!

    ReplyDelete
  5. Đang buồn đang bực... đọc thêm bực buồn! Chủ blog này mà là đờn ông là tui gửi đây mấy câu *#%@$@#( rồi á,nhưng là nhà của phụ nử nên thôi, hix hix.
    Trước lễ, đám blogger có "Nợ máu" với chế độ đều bị cảnh cáo, dằn mặt đủ kiểu. NG tận bên ni chúng cũng hông bỏ sót bằng vài email nhắc nhở đấy! &^%#@*...

    ReplyDelete
  6. ha' ha' ... ai biểu ghé mắt dzô chi cho bực , thoải mái chửi đi tui cũng thấy loạn cả đầu lâu xương sọ, xương cá ,..... đây rùi hehe

    Trưng dùm tui vài email nhắc nhở của đàn em bên nớ , tui đưa ra dư luận quần chúng nghen chơi ! hehe
    con bà nó , lũ vuốt đuôi Tàu Cộng ! ( tui cũng biết chửi thề coi hay chưa !)

    ReplyDelete
  7. thở dài quá cưnggggg...
    bay cả gió sông Hồng

    ReplyDelete
  8. Đọc " Bóng Đè" đã có cảm tình với tác giả, biết ngầm ý của tác giả là nói lên lòng yêu nước tha thiết của một cô gái VN nhưng phải dùng ẩn dụ để "Né".
    CÓ THỜI NÀO NHƯ THẾ KHÔNG ?? YÊU NƯỚC MÀ PHẢI " NÉ"

    ReplyDelete
  9. đúng rồi anh GG, đọc là hiểu ý tác giả ngay ! Phải phục tài cô ấy viết sâu bén thật! Nhất là cứ thấy cái màn đo đỏ của các quan Tàu trong đó là ớn !

    Em nghĩ tại yêu nước mình nên phải né, chứ yêu nước Tàu chắc quyển sách của cô ấy đã được tung ra bán đợt kỷ niệm 1000 năm .... đô hộ giặc Tàu phù này rồi ! hihi !

    ReplyDelete
  10. Chị cứ cắm cúi làm việc, rồi tăng ca, không có thì giờ xem cả ti vi, nên không biết gì cả em ạ.

    ReplyDelete
  11. vâng , em biét chị bận rộn lắm,
    phải công nhận là phụ nữ nước mình rất tháo vác , đảm đang chị ạ !
    Rất phục và yêu quý những người chị , người mẹ như chị !

    ReplyDelete
  12. Đại lễ 1000 năm Thăng Long Hà Nội rất lãng phí. Lãng phí từ rất nhiều năm về trước. Và anh Thế Vũ lúc ấy (năm 2003) cũng có bài viết lên tiếng về việc này. Quá nhiều bất ổn trong việc tổ chức đại lễ. Chỉ trong nửa tháng bay vèo biết bao nhiêu là tiền. Thật phí phạm. Theo chị với số tiền ấy nên xây dựng thêm vài bệnh viện để tránh cảnh nằm chờ chực từng ngóc ngách của BV. Hic! Chỉ là ý kiến của người nội trợ tham khảo cho vui vui thôi mà...

    ReplyDelete
  13. Nhiều công trình chào mừng Đại lễ 1000 năm - đắp chiếu vì chưa hoàn thành . Buồn thế

    ReplyDelete
  14. hà hà ... cách làm nick hôm nay và IP cho thấy bạn là " nguoi than" thật !
    Cần chi phải làm nick mới , cứ dùng nick cũ nói chuyện cho thẳng thắn !
    Tớ có lường chi ai , hong lẽ chạm tới Đảng cướp nhà bạn nên bạn lo đi ném đá dấu tay sớm hehe

    ráng tỏ ra thanh lịch hoa bướm như bạn từng tỏ ra bằng nick khác nhé

    ReplyDelete
  15. kakakaka có CAM mò tới đây rồi, chắc là nó đang đặt mìn quanh nhà này, hay cũng có thể nó là con chó đói đang lùng kiếm ... Kứt hahahahah khặc ..khặc ..khặc

    ReplyDelete
  16. Lãng phí không biết bao nhiêu cho cái "đại lễ" này đây!!!!

    ReplyDelete
  17. Lần em về thấy công viên tan hoang hồ bẩy mẫu trơ trụi , nếu sửa xong mà như thế thì buồn thật !

    ReplyDelete